Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Năm ấy hắn mười lăm, cứ về nhà là trên người bầm tím chỗ chỗ kia.
Ta hỏi hắn chuyện xảy ra, hắn chẳng hé một lời, khó chịu đuổi ta đi.
hắn đang độ tuổi nổi loạn, ta cũng không tranh cãi, liền lặng lẽ theo sau hắn khi tan học.
Quả nhiên, khi hắn đi vào một con hẻm trấn, vài thiếu niên cùng tuổi bất ngờ lao ra.
Trong nhóm có một cô gái xinh xắn, nét mặt đầy lo lắng.
Chúng úp sọt lên người Kim Ngôn, bắt đ.ấ.m đá lung tung, hắn phản kháng lực bất tòng tâm.
có cô gái ấy hoảng loạn nhào lên người hắn xin họ dừng tay.
Mấy tên kia vậy dừng lại, nhạo: “Vãn Thanh, Kim Ngôn chẳng qua là thằng nhãi mồ côi, trong nhà nuôi một con dâu nhí suốt ngày lăn lộn ngoài ruộng, người đầy mùi tanh. Ngươi lại gần hắn, coi chừng nhiễm cái mùi nghèo hèn đấy hahaha!”
Ta nấp trong bóng tối, nhìn là hiểu ngay – mấy tên ghen vì hắn được con gái thích nên hãm hại hắn.
hắn mặt mày u ám ngồi bệt đất, căm phẫn nhìn bọn họ: “Đừng nhảm! Ta làm có dâu nuôi, Vương Vân là không xấu hổ, bám lấy nhà ta chiếm mấy mảnh ruộng ấy thôi!”
“Ta chẳng qua không nơi nương tựa tạm thời thu nhận !”
Bàn chân ta vốn đã định bước ra, lại chậm rãi thu về.
Đợi đến khi bọn kia mắng nhiếc hắn thêm một trận tơi tả nữa, ta thản nhiên vác xẻng ra đứng mặt.
Ta nện một cú thật mạnh đất, khoét ra cái hố to mỉm đe dọa: nếu dám động đến hắn, cái xẻng sẽ rơi chúng nó.
Chúng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ta, chửi ta là “sư tử cái” cắm bỏ chạy.
Tuy ta giúp hắn giải vây, nhưng Kim Ngôn lại chẳng ơn.
Hắn trách ta lời bọn kia thành sự thật — hắn là tiểu thư, ta là sư tử cái.
Trên đường về, hắn mặt mày u ám hỏi vì sao ta lại xuất hiện mặt Vãn Thanh.
Ta sững người, chẳng hiểu ý hắn là .
Có lẽ ta không đáp, hắn mình phán: “Đừng tưởng ta không , ngăn mấy cô nương khác đến gần ta. Nhưng yên tâm, khi chưa thi đậu công danh, ta chẳng có hứng thú với nữ sắc đâu.”
Lúc đó, sắc mặt ta chắc chắn có rạn nứt.
Hắn tưởng ta bám theo hắn là vì ghen sao?
Ta nghi ngờ hắn có đậu nổi công danh hay không nữa là.
Không ai hiểu rõ hơn ta, trong mắt hắn, ta là một thôn nữ thô lỗ, là cái bóng hắn mất mặt người mình thích, là kẻ mù chữ tham tiền.
Kim Ngôn mắng ta mặt người ngoài thế nào, ta đều rõ.
Vậy nên ta chưa từng rung động với hắn, cái người được người đời ca ngợi là “trạng nguyên văn nhã tuấn tú”, trong mắt ta là một kẻ giả tạo ti đáng thương.
Ta chìm đắm trong hồi ức, cho đến khi mắt hoe đỏ, cố kìm nén trừng ta: “Tiểu Vân, Kim Ngôn không tốt đâu, đổi người khác thích đi.”
Ta cứ tưởng hắn định to tát, hóa ra là… mách lẻo.
Ta phì , mắt dịu dàng sáng rỡ: “Được, ta xem thử nên đổi sang ai.”
5
rất dễ dỗ, ta vừa thử đổi người khác, hắn liền vui như Tết, ngày nào cũng lượn qua mặt ta.
Lúc thì chẻ một đống củi cho ta, khi lại mang cả đống ngọt về.
Mỗi lần ăn thử, ta đều mắt sáng rỡ, nhìn hắn khen lấy khen .
thì ngẩng mặt hào, đầy mong chờ nhìn ta.
Ta cố tình làm bộ ngốc nghếch, toàn khen người làm khéo tay.
hắn sốt ruột đến mức gãi bứt tai, bổ cái ta ra xem bên trong chứa .
Đến tháng thứ tư kể từ khi Kim Ngôn vào kinh nhậm chức, bà Vương mang một rổ trứng tới, thần bí mai mối cho ta.
Ta hỏi là ai, bà úp mở bảo ta đến lầu Mãn Hương trấn gặp người đó sẽ .
Trong ta đã hiện lên dáng người cao lớn rắn chắc ấy, bề ngoài thì thô ráp tâm tư lại tinh tế.
Lần xem như là cuộc hẹn hò chính thức tiên, ta nhất định phải ăn vận chỉnh tề.
Ngày đó, ta mặc váy dài màu nhạt mua, thắt đai lưng xanh lam tôn lên vòng eo.
Hiếm khi ta tóc xõa , chải mượt cài một cây trâm hoa mai.
Ta có thể tưởng tượng được mắt sững sờ của khi nhìn ta hôm nay, thật lòng rất mong chờ.
Nhưng khi ta đẩy cửa phòng nhã các Mãn Hương Lâu ra, người đàn ông đang đợi đó – vẻ lạnh lùng nơi chân mày hóa thành gió xuân, mắt nhìn ta đăm đăm, lên sự ngỡ ngàng ta hằng mong.
Thế nhưng, sắc mặt ta lập tức trầm , giọng lạnh nhạt: “ Kim Ngôn? Sao lại là ngươi?”
Nghe vậy, hắn khựng lại, mắt rực lửa nhìn ta: “Tiểu Vân, ta đã thu xếp xong kinh thành, lần đến là cầu hôn , đón lên kinh.”
xong, hắn tiện bước tới nắm lấy tay ta, bất ngờ ta không kịp tránh, trong lòng dâng lên cảm giác ghê tởm.
Vừa định hất tay hắn ra, sau lưng đã vang lên tiếng khàn khàn chất vấn: “Tiểu Vân, hai người đang làm ?”
6
khi giận cũng chẳng dễ dỗ.
Sau khi dạy học xong, hắn ghé qua tiệm mở thành Đông mua món lê ta thích nhất.
Nào ngờ bị bà Vương ta đang đi xem mắt.