Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Sở Minh Vũ nói đầu tiên kể lúc bỏ đi:

“Em qua nhân sự nhận đồ.”

Nói xong, cô nhân sự lao tới tôi.

“Tiểu Tiểu, mau lại đây!”

Cô ấy cười, đưa cho tôi chiếc laptop, mắt lên vẻ gì đó tôi không hiểu:

“Sáng nay em Chu tổng đi đâu thế?”

Tôi thành kể lại, cô ấy lắc đầu, thốt lên một chẳng đầu chẳng cuối:

“Hóa ra sếp bày trò màu thất bại rồi.”

đầu tôi thoáng hiện lên cảnh Sở Minh Vũ vung gậy đánh bóng, mắt tập trung, nghiêm túc và… đẹp .

Tôi đáp:

“Không thất bại đâu, em sếp rất nghiêm túc mà.”

Cô nhân sự sững ra vài giây, rồi phá lên cười.

Tôi hơi ngượng, cô ấy vỗ vai tôi, vào chỗ ngồi.

Một trợ khác đến hướng dẫn tôi công việc. buổi chiều, cửa Sở Minh Vũ vẫn đóng im lìm, anh không hề bước ra.

Sắp hết giờ , cuối cùng Sở Minh Vũ cũng bước ra khỏi .

Anh thay bộ khác không phải đồ vest chỉnh tề lúc gặp tôi buổi sáng, cũng chẳng phải đồ thường ngày mà là áo thun trắng cùng quần jeans.

Ngón anh gõ nhẹ lên bàn tôi:

“Tối nay đi anh một chuyến, có tiệc xã giao.”

“Em bận rồi.” Tôi đáp thẳng, khiến anh lẫn trợ còn lại đều ngẩn ra.

Chực nhớ ra anh mới là sếp, tôi vội giải thích:

“Em có hẹn tháng rồi, không hoãn . Hay anh để Tiểu Trần đi cùng?”

Trợ tên Tiểu Trân vừa nghe tên mình liền vội vàng xua :

“Em… em… em cũng bận rồi!”

Sở Minh Vũ liếc tôi đầy ẩn ý, rồi quay người bỏ đi, để lại cho tôi một cái bóng lưng lạnh lùng.

Anh vừa đi khỏi, điện thoại tôi reo là Tưởng Viện gọi đến, cô ấy là thân nhỏ tôi.

“Tiểu Tiểu, cậu chưa đến à? Mọi người đến đông đủ rồi, chờ cậu thôi đấy. Họp lớp năm nào cậu cũng vắng , lần bọn mình hẹn lâu thế rồi, đừng có bùng nhé?”

Giọng cô ấy đầy phấn khích vang lên bên tai.

Đúng vậy, tôi hứa lâu sẽ đến buổi họp lớp hôm nay.

Tôi thu dọn đồ đạc, trả lời:

“Tớ vừa tan . Gửi định vị cho tớ đi, tớ đến ngay.”

Mười phút sau, tôi có cửa tiệc khách sạn.

Tưởng Viện vừa tôi khẽ ho một , khiến mọi người đồng loạt quay lại nhìn.

“Khách quý cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Mau lại đây, chỗ cậu ở đây !”

Bên trái tôi là Tưởng Viện, bên phải là một học nam xa lạ. Vốn chẳng giỏi xã giao, tôi cúi đầu ăn, lắng nghe những chuyện rôm rả xung quanh.

Chưa kịp ăn hết vài miếng, không ai lái chuyện sang tôi.

“Hình mấy năm nay Tiểu Tiểu vẫn ôn thi công chức đúng không?” Một nam sinh tôi không nhớ rõ hỏi.

Tôi chưa kịp đáp, một nữ học chen vào:

“Tớ nhớ là Tiểu Tiểu vẫn chưa có nhỉ?”

Quả nhiên, ở thị trấn nhỏ thì chẳng có bí mật nào tồn tại.

Tôi nuốt miếng cơm, nói:

đây từng có.”

Lời vừa dứt, mắt mọi người liền chuyển sang phía bên phải tôi.

Cuối cùng, người bên phải cũng lên . Tôi quay sang là một anh chàng trông khá sáng sủa, nhưng không đẹp bằng Sở Minh Vũ.

Bàn ăn bỗng im phăng phắc, giọng anh nổi bật hẳn:

“Tiểu Tiểu, ra bao năm nay tớ vẫn thích cậu. lớp đều , mỗi cậu là không.”

Lời anh trôi tuột qua tai tôi, sang hẳn bên kia.

“Tớ cậu ôn thi công chức. Thu nhập mấy năm nay tớ cũng khá, ở đây cũng có chút tăm. Chúng cũng rõ về nhau, tớ cũng chẳng có gái… lòng tớ vẫn là cậu. Cậu giờ cũng chưa có ai…”

đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Sở Minh Vũ hút thuốc sáng nay khói thuốc mờ mịt, đường nét anh vừa rõ vừa mơ hồ.

“Hay là… nếu cậu chưa chấp nhận ngay cũng . Tớ đợi . Vì cậu mà tớ không quen ai suốt thời gian qua. Tớ đối cậu vẫn y ngày tớ thích cậu, mà tớ cũng đâu đến nỗi xấu…”

Bụng anh sáng nay thấp thoáng cơ bụng, hình còn nét hơn . Thể hình chắc cũng đẹp hơn xưa.

“Ở bên tớ, cậu không cần tiếp tục ôn thi công chức. Tớ nuôi cậu. Tớ nghĩ chúng rất hợp…”

“Tớ … không hợp.” Tôi không để anh nói hết , cắt ngang luôn.

tớ khá đẹp , tớ muốn tìm người còn đẹp hơn anh ấy. Mà giờ vẫn chưa tìm , nên mới chưa yêu ai.”

Bầu không khí lập tức đông cứng.

“Tiểu Tiểu, Trần Vũ là người tốt đấy. Cậu 26 rồi, cũng sắp 30 rồi đấy, đến lúc đó còn tìm đâu ra người vậy nữa.” – Một học tiểu học lên hòa giải.

“Đúng thế, ai chẳng cậu là mẹ bỉm… à không, gái ế trứng.”

Tôi không nói gì, lấy khăn giấy lau miệng, chuẩn bị đứng lên rời đi.

Chàng vừa tỏ tình thì tái xanh, gần nghiến răng:

“Lâm Tiểu Tiểu, cậu nên nghĩ kỹ. Giờ địa vị tớ không phải ai cũng tới . Cậu mà chối, sau đừng hòng sống yên ổn. Dù cậu đỗ công chức, vẫn phải công khai lịch, cậu không sợ…”

“À đúng rồi, tớ đi rồi. Ở Thanh Hoàn Group. Trợ tổng giám đốc.”

Nói xong, mặc kệ sắc mọi người, tôi xách túi rời khỏi .

Thoát khỏi những mắt soi mói, tôi nhẹ nhõm hẳn.

Tôi định gọi xe về ngủ một giấc, mai còn đi .

Nhưng vừa mở điện thoại, tôi nghe nức nở quen thuộc.

“Hu hu hu… vì cô ấy mà tôi dời công ty về đây, vậy mà cô ấy vẫn hờ hững. Có phải là… người không yêu, gì cũng bị phớt lờ không? Cô ấy ghét tôi đến thế à, tôi dùng tiền lương để giữ cô ấy lại, vậy mà ngay ăn tối tôi cô ấy cũng không chịu… hu hu… Tôi sự buồn lắm…”

Tôi men theo khóc, đến bên một chiếc Rolls-Royce quen mắt. Âm thanh phát ra phía sau xe.

Thò đầu nhìn, tôi Sở Minh Vũ một ôm chai rượu vang, một cầm điện thoại, vừa khóc vừa nói vào máy.

“Sở Minh Vũ?”

Anh quay đầu, mắt mơ màng chợt trở nên tỉnh táo. Anh dụi mắt, rồi nói vào điện thoại:

“Tôi say rồi… Tôi cô ấy… đang đứng tôi . Loại rượu hay ghê, uống xong còn ảo giác. Lần sau tôi uống tiếp.”

Nói xong, anh cười ngốc nghếch hoàn toàn khác hình ảnh nghiêm nghị công ty.

“Tôi không nói nữa.”

Cúp máy, anh lảo đảo tiến lại gần. Tôi đứng yên nhìn anh.

Khi còn cách một bước, anh vươn véo má tôi, cười càng ngốc hơn:

“Cảm giác … giống người ghê.”

Tôi thầm đảo mắt, định bảo anh rằng tôi đúng là người .

Tùy chỉnh
Danh sách chương