Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Soạt — Tôi bật dậy khỏi ghế, đầu, giọng run run:
“Xin lỗi . Tôi chưa từng nói thật với chị, tôi là cũ Sở . Tôi không biết anh có , và tôi thừa nhận dạo gần đây mình lại có chút cảm tình với anh . khi biết anh có , tôi dập tắt ý nghĩ .”
“Tôi hiểu chị khó chịu, nên nay tôi chủ động nghỉ việc, tiền lương mấy nay tôi không lấy. Xin lỗi chị.”
Câu vừa dứt, văn phòng rơi vào im lặng.
Một bàn tay nâng mạnh cằm tôi . mắt là gương mặt Sở Minh Vũ:
“Em vừa nói… lại có cảm tình với anh? Không… em xin lỗi cái chứ?”
Tôi hoảng hốt lùi lại, đẩy anh ra.
Quay sang :
“Anh lại nói linh tinh vậy?!”
“Ha ha ha ha ha ha…”
cười sảng khoái vang khắp văn phòng.
Tôi luống cuống giải thích:
“Tôi không cố tình giấu chị đâu… lúc tôi không biết chị là anh …”
“En nói cơ? Ai là anh?” – Sở Minh Vũ bỗng cao giọng, chỉ vào
“Chẳng lẽ là em ?”
Tôi gằm mặt, không đáp. Sở Minh Vũ bước tới, vỗ một cái rõ to vào đầu :
“ ! Chuyện anh mách mẹ em!”
Rồi anh quay sang tôi giải thích:
“Em là em họ anh, mẹ em là dì ruột anh. Nếu anh với em yêu nhau, bố anh là người c.h.é.m anh đầu tiên rồi.”
“Hả?”
Nửa , tôi mới biết rõ mọi chuyện.
“Thế Tiểu Trần bảo hai người ăn ý, cùng sáng lập công ty là sao?”
Tiểu Trần ra vẻ vô tội:
“Hồi đúng là thế . giờ toàn nói mình là Sở để chắn mấy vụ ong bướm. tôi thì quen rồi, tưởng chị cũng biết.”
“Vậy sao chị Hương không dám nhìn tôi?”
Chị Hương ngơ ngác:
“Chị có đâu? À~ chị đầu là vì… trong cốc cà phê chị còn viên đường chưa tan, chị đang khuấy chứ.”
Tiểu Trần tiếp lời:
“Trên bàn làm việc Sở có ảnh chị, bọn tôi đều biết cả. sếp say rượu, tôi tưởng hai người quay lại, tưởng sếp kể với chị…”
“Người thật sự là em?” – Sở Minh Vũ chộp được trọng điểm.
thì hơi ngượng ngùng:
“Xin lỗi nha, em chỉ muốn trêu chị thôi.”
Mặt tôi nóng bừng, càng thấp hơn.
Cổ tay bị Sở Minh Vũ kéo mạnh, anh lôi tôi vào văn phòng, khóa chặt cửa, đóng cửa sổ.
“ là em?”
Tôi gật đầu.
“Vậy em nghe những anh nói rồi?”
Tôi lại gật.
“Em vừa nói, lại có cảm tình với anh… là thật à?”
Tôi gật… rồi lại lắc.
Sở Minh Vũ thở dài, tựa đầu vai tôi:
“Lâm Tiểu Tiểu, em là con heo à?”
“Anh mới là heo.” – tôi lẩm bẩm.
Anh bật cười khẽ:
“Ừ, anh là heo… anh thích em. Anh chưa bao giờ quên em. bắt đầu lại nhé?”
khi ở bên nhau, tôi ngập ngừng nói:
“Hay là… em nghỉ việc đi.”
Tựa đầu vai tôi, Sở Minh Vũ mở mắt:
“Sao thế?”
“Vì quan hệ … anh chẳng em làm , ngày nào cũng để Tiểu Trần lo . Mọi người nghĩ em leo cửa .”
Anh nhắm mắt lại, áp sát người như một con ch.ó to đang dụi vào tôi:
“Không sao, bọn họ vui . Công việc như , lương tăng gấp đôi. Cả công ty đều biết anh mở chi nhánh ở đây là vì em, anh nói với họ từ rồi, chẳng ai bàn tán đâu.”
Tôi mơ hồ “ờ” một .
Bên ngoài, Tiểu Trần gõ cửa:
“Sở , có nhà cung cấp bản địa tới, nói là có hẹn với anh.”
“À đúng rồi, họ vào.”
Một phút , người bước vào lại là… lớp phó Trần Vũ.
Anh hơi sững, rồi nhớ ra chuyện tôi nói nọ. Chưa kịp để Sở Minh Vũ , anh vênh váo:
“Sở , trợ lý anh vô lễ quá, gặp sếp lớn không thèm đứng dậy.”
Nói xong còn liếc tôi đắc ý.
Sắc mặt Sở Minh Vũ lập tức sầm lại, Trần Vũ không nhận ra, tiếp tục:
“Phụ nữ bây giờ toàn tâm cao khí ngạo. Một trợ lý dám nghênh ngang. Cô như thế, tôi khó tin vào năng lực công ty anh.”
Anh chỉ thẳng vào tôi:
“Tất nhiên, nếu anh sa thải cô , tôi sẵn sàng hợp tác…”
“Anh không có não à?” – Sở Minh Vũ cắt ngang.
“ cơ?” – Trần Vũ trừng mắt.
“Nếu tôi nhớ không lầm, là bên anh tìm tới tôi hợp tác, chứ không phải tôi cần các anh. Ai anh quyền đánh giá tôi?” – Giọng Sở Minh Vũ lạnh hẳn:
“Tiểu Trần, gọi bảo vệ đuổi người ra. khỏi hợp tác nữa.”
Mặt Trần Vũ tái mét.
“À, tôi nhớ anh chỉ là một quản lý cấp thấp đúng không? Tôi gọi sếp anh. Chuẩn bị tinh thần thất nghiệp đi.”
Nói rồi, anh ra hiệu bảo vệ.
Trần Vũ tức tối định cãi, bị bịt miệng kéo đi.
“Thứ người thế vậy trời?” – Sở Minh Vũ cau mày.
Mặt tôi nhăn lại, rồi ọe một , nôn luôn tại chỗ.
Anh hoảng hốt:
“Sao thế? Thằng khiến em buồn nôn à?”
Vừa dứt lời, tôi lại nôn thêm… lần là thẳng người anh.
Tại bệnh viện
Sở Minh Vũ nhìn tờ kết quả từ bàng hoàng chuyển sang phấn khích:
“Tôi… tôi sắp làm bố à? Không ngờ tập gym lại có tác dụng lớn như vậy!”
Tôi ngồi bên cạnh, mặt vô cảm. Anh bỗng quỳ sụp xuống mặt tôi, không biết từ đâu rút ra một chiếc nhẫn kim cương:
“Tiểu Tiểu… anh biết là đột ngột, thật ra ngay đầu quay lại, anh muốn cầu hôn rồi. Anh sợ em từ chối. Giờ anh dám rồi.”
“Anh sang tên toàn bộ nhà đất em, tiền bạc cũng giao em. Cả đời anh đối xử tốt với em. Em… lấy anh nhé?”
Vừa nghe xong, dạ dày tôi lại cuộn , tôi mở miệng định nói… rồi nôn thêm một lần nữa người anh.
Sở Minh Vũ lập tức đứng dậy, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, hoảng loạn gọi bác sĩ.
Tôi kéo nhẹ tay anh:
“Sở Minh Vũ bình tĩnh… em đồng ý.”
— —