Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

7

Chúc Hoàn An dọn đồ xong quay lại, vừa nhìn thấy nét mặt kỳ lạ của tôi liền thở dài, ngồi sát bên.

Anh cọ đầu vào tóc tôi, mang theo dỗ dành:

“Xin lỗi, anh em không vui rồi.”

Tôi chột dạ, vì chính khoảnh khắc vừa rồi tôi lại hoài nghi anh, bèn vội lắc đầu:

“Không có đâu.”

“Rõ ràng trông em ấm ức lắm.” Anh mỉm , vừa thong thả bóc gì đó trong tay.

Ngay sau đó, gì đó được đưa tới môi.

Quen với được anh “đút cho ăn”, tôi theo bản năng há miệng.

Ngọt lịm.

Ngọt tới mức khiến đầu lưỡi tê rần, tôi nhăn mày theo phản xạ.

“Loại em thích – sôcôla trắng. Tha lỗi cho chồng nhé.”

Anh vừa vừa nghiêng tới, hôn khẽ lên khóe môi tôi.

…Tôi nuốt xuống miếng ngọt gắt tê dại.

Nhưng trong lòng lại run lên, tôi vốn không thích ăn sôcôla.

Một ý lóe lên:

Chúc Hoàn An, có lẽ chưa hiểu tôi nhiều như tôi tưởng.

Lý trí vội vàng phản bác:

Không, anh ấy quan tôi như vậy, chỉ là hiểu lầm thôi.

Nhưng sâu trong lòng, có một tủi thân.

Tôi yêu anh, nên gần như biết rõ anh.

Thích vận động nhưng ghét đổ mồ hôi, có chút ưa sạch sẽ.

Ăn cay xong hay chọn nước ép ngọt để át vị, tự cho rằng mình không hảo ngọt.

Anh đối với tôi tốt như thế, sao lại có thể nhớ nhầm sở thích cơ bản của tôi?

Bất chợt, tôi tới tờ thỏa thuận ly hôn lúc mới xuyên tới.

Với kiểu “não tình yêu” của mình, chỉ riêng anh không hiểu tôi chắn chưa đủ khiến tôi rời bỏ.

Trừ phi… anh thay lòng.

Không uống được rượu, uống chút say.

Thích sôcôla trắng.

Người đó, không phải tôi.

8

Chúc Hoàn An đi .

Tôi ngồi một mình, ngẩn ngơ nhìn tấm hình chung đầu tiên của chúng tôi trong điện thoại.

Đó là lần anh đoạt giải trong một kiện.

Anh vốn nổi tiếng, lúc bước xuống sân khấu có vô số người xúm lại đòi chụp ảnh kỷ niệm.

Tôi tranh thủ chen vào đám đông, mong có thể lưu lại một tấm hình cùng anh.

Cảm giác ngưỡng mộ được ngụy trang thành lời chúc mừng bạn bè.

Nhưng anh thấy tôi.

Anh nhìn thấy tôi đang bị kẹt cứng trong đám đông, khó xử.

Rồi nhanh chóng tách người, bước thẳng tới.

“Lâm Mộc Dao, có thể chụp chung một tấm không?”

Anh chối lời mời khác, mỉm dịu dàng, ánh mắt mong đợi.

Vậy là tôi có được bức ảnh duy ấy.

giây phút đó, tôi hoàn toàn bị anh chinh phục.

Sau đó, tôi bắt đầu công khai theo đuổi.

dần nhận ra, dù anh có nhiều người theo đuổi, nhưng quan hệ đều dừng mức xã giao.

Chỉ lần ấy, anh vì tôi mà phá lệ.

Tôi hãnh diện mình là ngoại lệ duy .

Nhưng giờ mới hiểu, hóa ra là tự mình đa tình.

Người anh thực khắc cốt ghi , thậm chí vô thức đem sở thích của cô ấy gán lên tôi – là ai?

Một cô gái tốt mức anh không dám tới gần?

…Tôi lắc mạnh đầu, tự trách bản thân.

“Đúng là vớ vẩn, linh tinh cái gì không.”

Tôi điều tra kỹ rồi.

Ngoài tôi, anh chưa chuyện quá năm câu với bất kỳ cô gái nào.

chắn là tôi nhiều.

Chuyện này chỉ cần hỏi thẳng, đâu mức vì chút hiểu lầm mà giận dỗi.

Tôi gượng, lơ đãng lướt màn hình.

Bỗng hiện ra một giao diện cần nhập mật khẩu.

Một thư mục ảnh bị ẩn.

Trái tim tôi đập dồn dập.

Như mở chiếc hộp Pandora, tôi run rẩy nhập mật mã.

Ảnh hiện ra.

Nội dung chụp lại những trang nhật ký, toàn chữ viết tay ngay ngắn.

Đúng là bút tích của Chúc Hoàn An.

【Ngày xx/2, nắng. Thấy cô ấy đi nhầm ký túc xá.

giả vờ thong dong dạo quanh.

Sợ cô ấy ngại, nên không chào.】

【Ngày xx/3, mưa. Cô ấy thả tim video cơ bụng?

Hừ, cái loại gầy gò có gì hay chứ? Không giữ “nam đức”, phiền.】

【Ngày xx/3, nắng. Hôm nay cô ấy nhìn mình lâu hơn.

Lần sau cởi thêm hai khuy áo, kéo áo cao hơn… liệu có dọa cô ấy không?】

【Ngày xx/4, mưa lớn. Thấy mình liền chạy…】

【Ngày xx/4, giông. Cô ấy sao lại đây. Mồ hôi không nhiều, không hôi đâu??

Lại chạy rồi…】

Tôi kéo xuống dòng, lòng bàn tay siết chặt.

Tất cả ghi chép đều là thời đại học năm .

Khi ấy tôi chưa quen biết anh.

【Ngày xx/10. Yêu thầm khổ quá. Người mình thích ngốc như khúc gỗ.

Nhưng gỗ hay thép, mình thích.】

【Ngày xx/4. Cây nhỏ, cây nhỏ, mau thích mình đi.】

9

Thời gian ghi chú chính là những ngày ngay trước lúc tôi xuyên tới.

Khó trách…

Có lẽ “tôi” của tương lai phát hiện ra cuốn nhật ký này, sau khi đọc xong mới quyết ly hôn.

Tôi bình thản tắt điện thoại.

Hiển nhiên, trong lòng Chúc Hoàn An luôn có một cô gái tên “Tiểu Thụ”.

Chỉ là không hiểu vì sao, vừa yêu thầm người khác, anh vừa chấp nhận lời tỏ tình của tôi.

Có lẽ giống tôi, cảm thấy người kia quá xuất sắc, không dám phiền.

Vậy tôi là gì?

Là người thay thế?

Là nốt ruồi son bị bỏ lại?

Hay chỉ là lựa chọn hai khi anh không đạt được ước nguyện?

Dù thế nào, tôi chẳng bận nữa.

Tôi ly hôn.

“Reng reng…”

Vừa chuẩn bị xong giấy tờ, điện thoại reo.

Người gọi là Hứa Vi. Tôi lập tức bắt .

“Dao Dao! Cậu sao rồi? Ly hôn thuận lợi chứ? khó không? Cái tên điên đó, hôm cậu ngất xỉu là bắt đầu phát rồ.

bị ép đưa ra nước ngoài! Giờ đang quay rồi, đừng lo. Đợi sẽ đứng phía cậu!”

Hứa Vi trong trẻo, nóng nảy vang lên đầu dây bên kia.

Nước mắt tôi suýt rơi, nghe tiếng bạn thân, trái tim như được sưởi ấm.

Tôi lau mặt, hít một hơi:

“Có chút ngoài ý … nhưng quyết định rồi. sẽ ly hôn.”

Kéo vali đi ra khỏi biệt thự, tôi không ngoảnh đầu.

“Hứa Vi, cần cậu.”

“Được!” Hứa Vi dứt khoát, mạnh mẽ.

“Thằng khốn dám bắt nạt bạn thân tao? Để xem tao không xử đẹp nó mới lạ!”

10

Sang nhà Hứa Vi ngày hai, điện thoại của tôi gần như bị gọi nổ tung.

Nhìn dãy cuộc gọi nhỡ, rồi nghe Chúc Hoàn An gào hỏi đầy tuyệt vọng bên kia, tôi hít sâu một hơi, dứt khoát rõ ràng:

“Thỏa thuận ly hôn gửi đi rồi. Nửa tháng sau, chúng ta gặp nhau cục dân chính.

Chúc Hoàn An, em không sống cùng anh nữa.

Chúng ta hãy đi tìm người mình thực yêu đi.”

Cúp , tắt nguồn, tôi quay nhìn Hứa Vi đang hứng thú bận rộn trong bếp.

Hai năm qua, cô ấy trở thành người mình mong – tự tin hơn, điềm tĩnh hơn.

“Thôi nào! Đừng tới cái gã cẩu nam kia nữa.”

Cô bưng ly cocktail ra, rạng rỡ.

, thử tay nghề của tôi xem nào! Cậu ngày yêu , ngay cả nhấp tí rượu ngọt phải vụng trộm…”

cô nhỏ dần, tôi nghe không rõ.

“Không nhắc nữa!” Hứa Vi nhét ly vào tay tôi.

“Nào, chúc mừng độc thân, chúc mừng tự do!”

Cụng ly.

Tôi nhìn cô, lo lắng:

“Hứa Vi, chuyện này có ảnh hưởng gì công của cậu không? Chúc Hoàn An anh ta…”

“Ha!” Hứa Vi vỗ bàn, cắt lời.

tưởng đẩy tôi ra nước ngoài để kìm chân tôi? Không đời nào! Tôi biến chuyến đi ấy thành bàn đạp, kí được hợp đồng lớn, giờ thăng chức. nay đừng hòng nắm được tôi nữa.

Yên , đợi nửa tháng sau ly hôn, tôi mãi mãi đứng phía cậu.”

Nỗi nặng nề trong tim tôi tan bớt, tôi bật , ngửa cổ uống cạn.

“Được!”

Hứa Vi đúng là “não nghiệp”.

Vừa vất vả trở , lại mới thăng chức, nghỉ một ngày liền lao đi .

Hồi đi học, cô : “Sau này nuôi cậu.”

Tôi nghe xong yên mà “nằm dài” nhà cô.

Buổi chiều, dọn vỏ hộp cơm ra cửa, rút đồ uống trong tủ lạnh, tôi mở tính bảng nghiên cứu công “tôi” trong tương lai.

Tưởng sẽ khó khăn, nhưng lạ thay, cầm lên, đều trở nên thuần thục.

Những kiến thức tưởng phải vài năm sau mới chạm tới, giờ lại hiểu dễ dàng.

Tôi chỉ nhún vai: “ mình là thiên tài thôi.” Rồi tiếp tục .

…Rốt cuộc, tôi thất bại.

Buồn bã bỏ xuống, tôi cầm điện thoại lên lần ba.

liên lạc với Chúc Hoàn An tôi chặn hết, nên tất nhiên, không có tin nhắn nào.

Trái tim tê dại.

Tôi thật không biết phải diễn tả cảm giác gì nữa.

Trong dòng thời gian của tôi, vừa mới tỏ tình thành công, lập tức xuyên tới tương lai nhìn thấy giấy ly hôn.

Tưởng hóa giải hiểu lầm, chỉ được vài ngày ngọt ngào, lại phát hiện crush của tôi đầu cuối… yêu một người khác.

Ai mà chịu nổi?

Tôi là “não tình yêu”, nhưng tôi có lý trí.

Anh thả mồi, tôi cắn câu – tôi vui lòng.

Nhưng anh có người trong lòng rồi giữ tôi lại, điều đó tôi không thể tha .

Tôi không thích Chúc Hoàn An nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương