Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta thao thức cả đêm, nghĩ đến yến tiệc ngày mai.
Hôm sau, mắt thâm như gấu trúc, ta tới Ngự Thiện Phòng nấu ăn.
Khi Tiểu Điềm đến, ta đang chặt d.a.o xuống.
Miếng măng trên bàn bị ta c.h.é.m làm đôi.
Tiểu Điềm kéo ta ra một góc âm mưu:
“Thấy bát chè tuyết nhĩ hạt sen kia chưa? Tỷ bỏ thuốc vào đó rồi dâng cho Hoàng thượng.”
“Mọi thứ ta đều đã chuẩn bị xong, tỷ cố lên!”
Ta như tráng sĩ ra trận không hẹn ngày về,
Bưng bát chè bước ra ngoài.
Còn quay lại gật đầu đầy khí khái với Tiểu Điềm một cái.
Ta đặt bát chè trước mặt Hoàng thượng, nhưng không rời đi,
Học theo mọi người đứng hầu ở phía sau.
Thành Quận Vương nhìn về phía ta mấy lần.
Ta đều hồi đáp bằng ánh mắt “Cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ làm hỏng chuyện.”
Hắn cũng mỉm cười nhẹ nhõm.
“Hoàng huynh, thần đệ thấy huynh uống rượu có phần quá chén.”
“Không bằng nếm thử chè tuyết nhĩ hạt sen này cho tỉnh rượu?”
Hoàng thượng quả nhiên nghe lời,
Bưng bát chè lên, múc một thìa đưa đến miệng.
13
Hoàng thượng nuốt một ngụm, vẻ mặt vô cùng hài lòng:
“Chè tuyết nhĩ hạt sen này mềm mại tan trong miệng, hoàng đệ cũng nếm thử xem.”
Thành Quận Vương liền đạp đổ bàn trước mặt:
“Ngon như vậy, thần đệ không dám uống nữa.”
Hắn từng bước tiến lên giữa điện.
“Văn thao võ lược của ta, đâu có thua gì huynh?”
“Tại sao huynh được làm Hoàng đế, còn ta thì không?”
Hoàng thượng và các đại thần nhìn nhau, không nói nên lời.
Cuối cùng Hoàng thượng phá tan không khí gượng gạo:
“Hahahaha, hoàng đệ có lòng tin như vậy là tốt.”
“Nhưng mọi chuyện chỉ có lòng tin thì chưa đủ, còn phải có thực lực thật sự.”
Lời nhắc thiện ý của Hoàng thượng vào tai Thành Quận Vương lại như là lời châm chọc.
Hắn tức đến đỏ mắt, nước mắt lưng tròng:
“Huynh… huynh lại bắt nạt ta nữa!”
Nói xong còn ợ một tiếng.
“Ợ… Ta nói cho huynh biết!”
“Chè tuyết nhĩ hạt sen đó có độc đó!”
“Kịch độc!”
“Huynh mau tuyên bố truyền ngôi cho ta, ta sẽ cho huynh thuốc giải!”
“Nếu không… nếu không ta mặc kệ huynh luôn!”
Ta đứng một bên mà trán đổ đầy vạch đen.
Đại ca à, có ai soán vị như ngươi không?
Hoàng thượng chỉ bất lực cười cười.
“Lôi hắn xuống đi.”
Thành Quận Vương quýnh lên:
“Hoàng huynh, huynh thật sự chọn giang sơn mà bỏ mạng sao?”
“Vậy… huynh chỉ cần nói trước mặt mọi người một câu rằng ta hơn huynh, ta liền cho thuốc giải, được không hoàng huynh?”
Tiếng hắn càng lúc càng xa, Hoàng thượng mới thở dài:
“Giải tán cả đi.”
Đám đại thần ai nấy chạy còn nhanh hơn thỏ, chắc đều muốn về nhà kể chuyện ly kỳ hôm nay cho thê tử nghe.
Chờ mọi người đi hết, Hoàng thượng dắt ta đến chỗ Thành Quận Vương.
Thành Quận Vương vừa thấy Hoàng thượng, lập tức nhào tới:
“Hoàng huynh, huynh không sao chứ? Mau uống thuốc giải đi!”
Hoàng thượng hất tay hắn ra, vẻ chán ghét:
“Được rồi, đệ thôi đi. Trẫm có ăn cái chè đó đâu.”
“Tiểu đầu bếp của đệ còn chẳng hạ độc.”
Thành Quận Vương tròn mắt nhìn ta, ánh mắt đầy kinh ngạc và nghi hoặc.
Ta gượng gạo cười vẫy tay: “Hi~”
Hoàng thượng tiếp lời:
“Trước đây đích thực là trẫm có sơ suất trong việc giao tiếp với đệ.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Trẫm cảm thấy hoàng đệ rất tốt, ở nhiều phương diện còn hơn cả trẫm.”
“Ví như… ví như…”
Dưới ánh mắt mong chờ của Thành Quận Vương, Hoàng thượng nhắm mắt lại, nói tiếp:
“Ví như đệ tuấn tú hơn trẫm, vóc dáng đẹp hơn, được nữ nhân yêu thích hơn.”
Nghe đến đó, Thành Quận Vương vui mừng khôn xiết.
Lời khen của hoàng huynh, chính là điều hắn khao khát cả đời.
14
Sau khi ta diện kiến Thành Quận Vương, Hoàng thượng lại đưa ta đến gặp Hoàng hậu.
[ – .]
Hoàng hậu hiền hòa nhìn ta, cất giọng ôn tồn:
“May mà hôm qua ngươi nữa đêm đến báo tin, Hoàng thượng mới thoát được một kiếp nạn.”
“Nếu ngươi có điều gì muốn thưởng, cứ nói ra, bổn cung và Hoàng thượng nhất định sẽ toại nguyện cho ngươi.”
Ta dè dặt ngẩng đầu.
“Thật sự… cái gì cũng được sao?”
Hoàng hậu như nghĩ đến điều gì, liền nói:
“Tất nhiên là không! Ví như muốn bọn ta nếm thức ăn thay ngươi thì không được đâu!”
Ta thất vọng cúi đầu.
“Vậy thôi…”
“Vậy… có thể tha cho cái vị đại hán đang bị nhốt ở Thận Hình Ty kia không ạ?”
“Hắn với Tiểu Điềm của Ngự Thiện Phòng nhà chúng ta là một đôi đấy.”
“Mặc dù hắn là do Thành Quận Vương phái đến hành thích Hoàng thượng, nhưng rốt cuộc cũng không thành công mà. Thả hắn đi đi.”
Hoàng thượng như chợt nhớ lại gì đó, sắc mặt phức tạp khó tả:
“Ngươi gọi chuyện hắn nửa đêm mò vào tẩm cung của trẫm gãi gan bàn chân là hành thích sao?”
Thôi thì, tâm tư của nam trà xanh ta cũng không đoán nổi.
“Có lẽ là ta quên rồi. Vậy để hôm nay ta bảo Tiểu Nguyên Tử thả hắn ra vậy.”
“Ngươi còn có điều gì muốn xin nữa không?”
Nghĩ kỹ lại thì hình như cũng chẳng có gì đặc biệt muốn lấy.
Ta khẽ lắc đầu.
“Không còn nữa ạ.”
Hoàng hậu gật đầu tán thưởng:
“Đúng là một cô nương hiểu chuyện.”
“Vậy thì từ nay, bổn cung sắc phong ngươi làm Tổng quản Ngự Thiện Phòng.”
“Không cần xuống bếp, ngày thường chỉ cần nếm thử vài món, còn được bổng lộc mỗi tháng. Như vậy được chứ?”
Ta biết mà!
Hoàng hậu vừa xinh đẹp vừa nhân hậu, nhất định sẽ không bạc đãi ta!
Ta hoan hỉ lĩnh chỉ, dập đầu tạ ơn.
Vừa định lui ra, đột nhiên sực nhớ một việc.
Tuy không lớn, nhưng vẫn nên bẩm báo rõ ràng.
“Bẩm nương nương… hôm ấy khi thử thuốc, nô tỳ vô ý… đầu độc c.h.ế.t con vẹt của người. Nương nương sẽ không trách nô tỳ chứ?”
Mười phút sau.
Ta điên cuồng lao khỏi đại điện, sau lưng là Hoàng hậu nương nương tay cầm đoản đao, đuổi g.i.ế.c ráo riết, lòng ta ngập tràn hối hận vì đã lỡ lời.
Tiếng hét của các thái giám vang lên cao vút như phá tan cả tầng mây, mà ta thì bị ép úp mặt xuống đất.
Rốt cuộc… ta vẫn không thể sống cuộc đời nhàn hạ “ăn chực chờ chết” như mong muốn.
Hoàng hậu nương nương vì trừng phạt ta…
…đã điều ta đến Thận Hình Ty.
Đồng thời cũng ban xuống hình phạt cho Thành Quận Vương.
Nhưng vấn đề là: tại sao nếm thức ăn giúp ta lại bị coi là hình phạt nặng nề vậy chứ?!
Quần thần trong triều ai nấy đều nghi hoặc, cho rằng hình phạt quá nhẹ, dấy lên phản đối.
Kết quả, Hoàng thượng lập tức mở tiệc.
Mang toàn bộ những món do ta nấu – nào là “bí ngòi xào kẹo hồ lô”, “thơm hầm hẹ” – bày hết ra.
Rồi trịnh trọng mời các đại thần dùng thử.
Nghe nói, sau buổi yến tiệc, từng vị từng vị bước đi xiêu vẹo, mắt vô thần lảo đảo trở về phủ.
Về tới nhà, ai nấy đều nôn đến trời long đất lở, miệng không ngừng thì thào:
“Tiểu cô nương này… sao mà khủng khiếp đến vậy…”
Từ đó về sau, nếm thức ăn giúp ta được coi là hình phạt nghiêm trọng nhất thiên hạ.
Mà ta, người đã lập được đại công nhưng giấu mình trong bóng tối, giờ đây đang nhìn Thành Quận Vương trước mặt.
Áo quần xộc xệch, vai hờ hững lộ ra, nước dãi chảy dài.
Mắt đỏ hoe, giọng thì nũng nịu:
“Tiểu Tiếu… hôm nay có thể tha cho ta không…”
Ta khẽ cười tà mị:
“Không thể! Hôm nay… nếm thử món ‘bánh trung thu ngũ nhân xào rau mùi’ của ta đi nhé~”
Loại cuộc sống này… cũng không tệ lắm đâu.
<Hoàn>
—————-
Nếu mấy bồ muốn 1 bộ hài hài tẻn tẻn tương tự, mấy bồ có thể coi bộ sau: Ta Ở Hậu Cung Làm Quản Lý
Thái tử đăng cơ, ta liền trở thành Hoàng hậu.
Hoàng hậu là chức vị nguy hiểm, ta đây vốn chỉ muốn phó mặc cho số phận.
Nào ngờ hậu cung lại gặp vấn đề lớn về sinh đẻ,
Ta đành dốc lòng ban bố chính sách chỉ tiêu mới cho hậu cung.
Thế là…
Hoàng đế than thở:
“Trẫm thấy các nàng ấy đều là một lũ hồ ly tinh…”
“Hoàng hậu không biết đâu! Mỗi lần trẫm đến hậu cung đều gặp được muôn hình vạn trạng phi tử.”
“Cẩm phi nửa đêm lại đốt đèn, còn len lén chui vào chăn xem thoại bản, trẫm nửa đêm thức dậy suýt chút nữa hồn phi phách tán.”
“Cảnh phi thì trải đầy ngân phiếu trên giường, còn dưới giường thì lổm ngổm thứ quái dị, Hoàng hậu đoán thử xem đó là gì?”
Ta đáp: “Là hạt lạc?”
Hoàng đế khổ sở cười: “Dưới giường toàn là bạc vụn, sáng sớm tỉnh dậy, lưng trẫm sưng một mảng!”
Ta khẽ cười: “Phụt.”