Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Ta vốn ngỡ hắn chỉ thuận miệng ứng phó cho qua.
Ai ngờ hắn lại tận tâm tận lực, tựa sợ chỉ cần lười nhác một chút là ta sẽ hối hận.
Còn băng bó đầy người mà xắn tay đủ việc: giặt giũ, nấu cơm… ngăn cũng không được.
Thân thể đỡ hơn, hắn liền đòi lên núi săn b.ắ.n hái thuốc, như thể phải bằng được kiếm đủ ba vạn lượng vàng thôi.
“ cô nương, đây là ly trắng và chồn tuyết bắt được.”
“ cô nương, đây là hổ và gấu đen.”
“Đây là mạn đà la và yến huyết…”
Ta trông hắn người gầy mảnh dẻ, vậy mà thể lực thật kinh người.
Những người trong nghề còn tìm không ra, dù là thâm sơn cùng cốc hay vách núi cheo leo, hắn đều tìm được không sót gì.
Thân thủ như thế, sao có thể là người tầm thường?
Ta đâu đến nỗi ngu ngốc.
Tất cũng từng sinh nghi.
Nhưng mà—
Khi kỳ trân dị thú lần lượt hóa thành từng xấp ngân phiếu trong tay ta…
Ta nửa đêm trở dậy, vừa đếm tiền vừa thì thào: “Hề hề hề, sắp được về nhà rồi, về nhà rồi…”
Hắn chỉ là một “người giấy”, nào ngăn được ta quay về?
“ cô nương, đây là đôi hài lụa thêu Tiệm Thái Điệp, năm nay rất thịnh hành.”
“ cô nương, đây là sừng linh tê từ tiệm Thiên Hương ở kinh thành, không khí núi lẽo, ban đêm để đầu giường.”
“ cô nương…”
số bạc vơi dần, ta lặng thinh.
Hắn… quả thực có thể ngăn ta quay về! A a a a!
“Ta nói ngươi nghe một chuyện…”
Chưa kịp nói hết câu, hắn nhét vào miệng ta gì đó mát .
“Chè hạnh nhân mua, thanh ngọt mát họng, ngon không?”
“…Ừm…”
Ngon thật.
“Chỉ là… tốn tiền quá.”
“Tiền là để tiêu, hết lại kiếm.
“Người không thể nô lệ cho tiền tài. Cô nương nói có phải không, cô nương?”
Gào—chân lý!
Chỉ là… câu đó nghe quen quen?
Nhưng thôi, mỹ nhân cực phẩm lại còn kiếm tiền nuôi , cảm giác này thật không tồi.
Có bởi sắc đẹp và tài lực mờ , ta bắt đầu… hơi động lòng.
9
Vài tháng sau, chúng ta thành thân.
Phần lớn là đêm hội hoa đăng uống rượu quá chén.
Sáng sau tỉnh dậy, hai ta áo quần xốc xếch ngồi trên giường tròn nhau.
Thôi vậy!
Nhặt được một lang quân tuấn tú lại tháo vát thế này, cũng coi như lãi rồi!
Nhân sinh đắc ý nên tận hưởng.
Dù ở quê nhà ta, cũng chưa chắc gặp được người như thế.
Vui đến nỗi ta suýt quên mất chỉ là kẻ xuyên sách mà thôi.
Cho đến đêm nay, mọi sự… khiến ta bừng tỉnh.
Phu quân ta — một sát thủ đứng đầu thiên hạ — thế mà lại cam tâm tình nguyện trốn trong thâm sơn cùng cốc, giặt giũ nấu cơm cho một cô nương mồ côi nghèo rớt mồng tơi như ta.
Hắn bảo đó là yêu ta ư? Ta lại tin lắm.
Trước kia ta không vạch trần hắn, là thấy hắn quả thực là một nam tử tốt —
Một nam tử tốt kiếm tiền đưa cho ta tiêu xài.
Hầy, ta qua chỉ phạm phải sai lầm mà hết thảy nữ nhân trong thiên hạ đều có thể phạm phải mà thôi!
Phải, lỗi ở ta.
Nay ngẫm lại mọi chuyện giữa ta và A Bình, không đúng, là giữa ta và “Bình Thường” — mỗi một chi tiết trong sinh hoạt thường đều toát lên vẻ quái lạ.
Theo thiết trong sách, Trường Dạ quân gì đó chính là một đội quân đặc biệt trướng nam chính. Người trong đó ai nấy võ nghệ cao cường, hoàn thành nhiệm vụ có thể cải danh đổi họ, cả đời sống thân phận cũng tiếc.
ta còn có thân phận đặc biệt nào đó, đáng để hắn, một người “đỉnh cao”, phải ẩn bên cạnh?
Không không không, sao có thể?
Chỉ với 998 là có thể mua được “nhân vật ta”, một nhân vật mà đến tên tác cũng buồn đặt.
Còn dám vọng tưởng tác sẽ nhọc lòng thiết kế cả một tuyến nhân vật rắc rối cho vai quần chúng hạng chót như ta?
“Có nói ra ma quỷ cũng không tin đâu.”
“Nương tử, nàng nói đến ma quỷ gì thế?”
Bình Thường đứng ở cửa, ta chằm chằm.
Ta phát hiện càng nghĩ càng miên man, thế mà lại lỡ miệng nói to ra rồi.
Vừa định giải thích, chợt phát giác có điều bất thường — hắn sáng sớm mặc chỉnh tề, rõ ràng là có ý định ra ngoài.
“A Bình, nay chàng lại muốn xuống núi sao?”
“Nghe nói nay có đoàn thương nhân từ phương Bắc tới giao dịch, ta định mang theo chút hàng hóa thử vận may xem có đổi được nhiều bạc hơn chút nào không.”
“Vậy chàng sớm về sớm nhé, thiếp xem thời tiết nay, e là chiều tối sẽ đổ mưa đấy.”
“Được, tất cả nghe theo nương tử.”
Thấy hắn sắp , ta lại không kìm được mà gọi với theo: “A Bình.”
“Hử? Nương tử còn dặn dò gì sao?”
“Có đấy.”
Hắn dừng bước, ngoảnh đầu lại ta một , ánh hơi nghi ngờ, đầu ngón tay vô thức xoay nhẹ — thói quen hắn mỗi khi căng thẳng.
Quả là có tật giật .
Ta giơ tay lên, bày ra dấu tay tinh nghịch:
“Khi trở về nhớ mua cho thiếp một xâu kẹo lô nhé, phải là bà Trương ở phố Nam đó, năm văn một xâu, có đến mười viên cơ!”
Hắn ngẩn ra, rồi n.g.ự.c khẽ run lên, bật cười lắc đầu, khẽ búng trán ta:
“Được rồi, nương tử ta đúng là một tiểu tham ăn mà.”
10
Ta bên này cười tiễn hắn xuống núi, bên kia liền tức quay vào nhà gõ gõ mấy viên gạch lát sàn.
Cuối cùng cũng lần được cơ quan ẩn nằm một viên gạch rỗng ruột.
Tối qua hắn chính là lật viên gạch này?
Bên đặt một chiếc hộp dài.
Trống không.
Hắn mang theo rồi?
Ta lại thò tay sâu hơn xuống, mò được một vật toát, tiện tay lấy lên một khối ra xem.
“……”
Ta lại nhét trở lại, nhưng phát hiện không nhét nổi nữa, bị gì đó bên trong chặn lại. Vò vò nửa , rốt cuộc rơi ra một quyển sổ nhỏ.
Tiện tay lật một trang.
Ta tức toát mồ hôi .
Lặng thu quyển sổ lại, đóng viên gạch lại, đá thêm mấy phát phủi sạch bụi.
Nếu như trước đây ta còn muốn vờ đồ, thì giờ xem ra không thể không hỏi cho rõ ràng nữa rồi.
11
Trong núi trời thay đổi thất thường, chưa bao lâu quả mưa đổ ào ào.
Ta đóng cửa sổ, thổi tắt nến, cởi ngoại y chui vào trong chăn.
Ước chừng nửa canh giờ sau, trong phòng vang lên tiếng kẽo kẹt khe khẽ, theo đó là luồng gió mang theo chút hơi nước.
Trong khoảnh khắc ấy, một luồng ánh sáng xanh yếu ớt từ viên dạ minh châu tỏa ra, vừa vặn rọi lên bóng dáng Bình Thường rón rén chui vào như tên trộm.
“……”
“Nương tử, nàng còn chưa ngủ sao.”
Ta xoay xoay viên dạ minh châu trong tay.
Tất là chưa ngủ.
Sớm đoán được hắn sẽ lén quay về, ta cố ý dập tắt nến chờ hắn.
Hắn cười khổ, thắp lại ngọn nến cạnh cửa, căn phòng tức sáng rực.
“Nương tử, dặn bao lần là đừng đọc sách trong chăn, hại lắm, nhỡ hỏng thì sao.”
…
Ta chỉ tiện tay xem sổ thôi mà.
Hắn chau mày răn dạy, chợt khựng lại, lắp bắp nói:
“Nương… nương tử, nàng… rồi?”
Thấy quyển sổ rồi chứ gì.
Ta lùng liếc hắn một .
Thế cục tức xoay chiều.
Hắn quỳ đất, ta ngồi trên giường.
“Nói , gạt thiếp bao lâu rồi.”
Hắn không nói.
Không chịu khai à, ta liền nhặt sổ lên, mở ra đọc một đoạn:
“ mùng bảy tháng ba năm Nguyên Khang mười một, nay nàng không lên núi, cứ quanh quẩn bên giếng múc nước cả , miệng còn lẩm bẩm gì đó về việc múc nước là thế nào nhỉ?”
Ta lại lật tiếp một trang:
“Tháng tám năm Nguyên Khang mười hai…”
Đọc đến ba bốn đoạn, ta liền gập sổ lại.
Nguyên Khang là niên hiệu tiền triều, vậy nên—
“Đây là ghi chép trước khi thiếp nhặt được chàng đúng không? Giải thích sao đây?”
Xung quanh chìm trong im lặng kỳ quặc.
“Chàng quen thiếp, sao lại bộ không ?”
Hắn đột hỏi ngược lại: “Nếu ta và nàng quen nhau, vậy sao nàng không nhận ra ta lừa nàng?”
Câu hỏi bất ngờ khiến đầu ta căng lên, c.h.ế.t tiệt, không thật sự có quen ?
Trong sách không nói đến mà… hình như là không nói nhỉ, quyển sách nát ấy ta trước lúc cũng chỉ đọc qua loa thôi.
Chợt thấy ánh hắn ta đầy ẩn ý trêu chọc.
Khoan ?
Những dòng ghi chép kia rõ ràng đều là từ góc nhất theo dõi ta.
Suýt nữa trúng kế!
“Thiếp không quen đồ biến thái thích theo dõi người khác như chàng! Muốn lừa thiếp ư, chàng quá gian xảo rồi!”
Hắn như trút được gánh nặng, hơi nhướng mày, như thể nhận được câu trả lời hài lòng, mỉm cười sủng nịch gật đầu:
“Nương tử nói phải, ta quả là quá gian xảo.”
Hắn bỗng đứng phắt dậy, ta còn chưa kịp phản ứng thì bị hắn bế thẳng lên vai, bước về phía phòng tắm.
“Đừng, đừng có đánh trống lảng!”
“Vừa nãy dính không ít mưa, nương tử cùng tắm với ta , vi phu nhất định sẽ giải thích rõ ràng từng điều từng chuyện.”