Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nằm trên lăn qua lộn lại, trong hơi thở quanh quẩn mùi hương bồ kết quen thuộc trên người Trần Xuyên.
Chính lúc này Trần Xuyên bưng một chậu nước rửa .
Tôi ngạc nhiên há hốc miệng.
Anh nửa quỳ xuống, cởi giày tất cho tôi, bàn thô ráp to lớn nắm tôi, một giác ngứa ngáy lòng bàn lan tỏa lên.
“Tôi… tôi tự …”
Nhưng Trần Xuyên nắm chặt , tôi không giãy thoát .
Anh thấp giọng : “Đàn ông ở Trần gia bọn anh đều như vậy, không cần thấy không tự nhiên.”
Tôi thấy không ổn, mở miệng :
“Tôi đặt ba kiện với anh không?”
Anh ngạc nhiên một chút: “Ừ, .”
Tôi suy nghĩ một hồi, rồi : “Tôi không giặt giũ nấu nướng.”
“Anh , anh .”
“Tôi cũng không muốn đồng ruộng.”
“ việc ở nhà nghỉ ngơi, anh .”
Trần Xuyên kéo vạt váy mềm mại tôi lên, lộ bắp trắng nõn, động tác rửa chậm lại.
“Nếu không cho phép tôi, anh cũng không phép ý đồ khác với tôi.”
Trần Xuyên nuốt nước bọt, bàn rộng lớn nắm cổ mảnh khảnh tôi, giọng khàn khàn: “Kiều Kiều… đó, sợ anh không .”
Đầu tôi ong lên một tiếng.
Trần Xuyên dùng khăn khô chậm rãi lau khô tôi, cúi người xuống.
Hơi thở mạnh mẽ trên người anh, nhiệt độ không bỏ qua dưới truyền đến nóng rực.
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt: “Trần Xuyên, hình như anh hiểu lầm đó…”
Anh hạ thấp ánh mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Hiểu lầm ?”
“Tôi… tôi kết hôn với anh kế tạm thời!”
Lưng Trần Xuyên cứng lại một chút, sức nắm dần lơi lỏng.
Tôi thu lại, co người tiến chăn.
Anh lẩm bẩm tự giễu: “Anh … sao lại để ý anh chứ?”
này nghĩa , không phải anh thật để ý tôi đấy chứ?
Mày tôi nhíu chặt lại, như kẹp c.h.ế.t một con ruồi.
Chưa đến việc anh thích nữ chính hay không, hiện tại tôi trở về thời đại hay không còn không rõ.
Nếu tôi thật chút với anh, đến lúc đó, tôi người vỗ m.ô.n.g chạy người, để lại một anh, chẳng phải tôi kẻ lừa gạt tình hay sao!
Nhưng nhìn vẻ mặt thất vọng anh, tôi cũng không dễ chịu cho cam.
“Trần Xuyên, anh không thích tôi.”
“Chúng ta kết hôn do tình thế bắt buộc, sau này, anh gặp người mà anh thực thích…”
Trần Xuyên đột ngột cắt ngang lời tôi: “Thời gian không còn sớm, thôi.”
Tối đó, tôi nằm cạnh Trần Xuyên mà không .
vốn không lớn, hiện diện anh lại rất mạnh mẽ, khiến tôi, người nhỏ một , thấy không quen.
Khi tôi định di chuyển mép thì Trần Xuyên dưới chăn ôm eo tôi, kéo tôi lòng, tôi ghé trước n.g.ự.c anh.
Anh không mở mắt, siết chặt tôi.
“Đừng di chuyển nữa, anh hiểu ý , anh không ép buộc .”
Mọi căng thẳng trong người tôi dần dịu lại, ghé ở trên người anh không dám động đậy.
Tôi tưởng rằng đêm nay không , không ngờ lại một mạch thẳng đến hừng đông.
…
Thời điểm tôi tỉnh dậy, Trần Vũ đang ôm mặt, ngồi xổm ở đầu nhìn tôi.
“Chị dâu, chị tỉnh rồi hả?”
Tôi còn đang mơ màng, vô thức gật đầu.
“Anh trai bữa sáng, chị dâu nhanh dậy .”
Chờ tôi sửa soạn xong, thấy một Trần Vũ, tôi hỏi: “Anh trai đâu?”
“Anh ấy thị trấn một chuyến, một lát về.”