Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi tỉnh lại, mở gào tìm Gia Gia.
Gia Gia rụt rè bước tới, nước lưng tròng:
“ à… anh nghe em giải thích …”
trừng , giơ tay tát cô cái như trời giáng:
“Con đĩ này! Trả tiền lại tao!”
Gia Gia bị đánh lệch đầu sang bên, nửa khuôn lập tức sưng vù.
Cô yếu ớt ôm chưa kịp nói gì, thì túm lấy cổ áo cô, giật tóc điên cuồng.
Dù Gia Gia vùng vẫy, hắn nhất quyết không buông.
Khuôn xinh xắn cô bị cào xước thê thảm như quả dưa nát, cô gào khóc kêu cứu, nhưng mọi xung quanh chỉ lạnh lùng đứng nhìn, ai ra tay can ngăn.
đánh chửi toáng:
“Trả tiền lại đây! đống đồ tao tặng mày nữa!”
Gia Gia nức nở:
“Mấy thứ anh tặng em… em bán hết ! Anh đánh c.h.ế.t em không lấy lại !”
“Anh sức điên, sao không lo nghĩ cách trả tín dụng đen đi?”
Cô nói xong, lại trợn , ngất thêm phát nữa.
nhập viện, đúng cái phòng bệnh ngày xưa tôi từng nằm.
Vì quá tức giận, hắn bị xuất huyết não, dẫn đến bán thân bất toại.
Nửa đời lại hắn, định sẵn phải nằm lì trong bệnh viện.
Việc duy nhất kẻ đầu óc toàn yêu đương này làm đúng,
khi vay tín dụng đen, hắn dùng tên mình và tên Gia Gia.
thì hai đứa chung thuyền, c.h.ế.t chìm cùng nhau.
Gia Gia vì muốn trả tín dụng đen, vay mượn khắp nơi trong công ty, nhưng ai thèm ngó ngàng tới cô .
Cuối cùng, phải trốn , đông tây, bặt vô âm tín không ai biết cô đang ở đâu.
Dù thế nào đi nữa, nửa đời lại cô , định sẵn trốn chui trốn lủi, sống kiếp nần.
, khá khẩm gì. Hắn nằm trong bệnh viện, muốn không , cứ vài ba hôm lại tới tận nơi đòi .
Hắn nhờ chuyển lời rằng muốn gặp tôi.
Tôi nghĩ lúc, quyết định đi. Dù gì con thời, tôi nên để hắn tự mình thấy tôi hiện sống tốt đến thế nào.
nhìn thấy tôi, rơi nước , dùng bàn tay thể cử động, run rẩy nắm lấy vạt áo tôi.
“ ơi, con biết con sai , tha thứ con không?”
“Lần này con thực sự biết lỗi , đừng mặc kệ con …
Bọn vay nặng lãi, không tìm Gia Gia thì quay sang quấy rối con…”
“Tất tại con tiện nhân đó hại con thành ra thế này, tha lỗi con không?”
Tôi nhìn khuôn già nua, đầy nước hắn,
khẽ thở dài hơi, nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra.
Đến tận bây , hắn vẫn không nhận ra bản thân sai đến mức nào.
Gia Gia sai nhưng lẽ hắn không sai?
Trọng thiếp diệt thê, bỏ luôn ruột, bây lại đổ hết trách nhiệm lên khác?
Tôi cúi sát xuống, thì thầm bên tai hắn:
“Yên tâm đi… sẽ không rút ống thở mày đâu.”