Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Hán tử ném toẹt cái bát, lao vồ lấy ta.
Ta vội lách mình tránh né.
Hắn vừa xoa cằm cười dâm đãng, vừa bảo:
“Tiểu mỹ nhân ơi, Vương phi sai ta giết ngươi.
Nhưng ngươi có gương mặt xinh đẹp thế này, cứ thế chết đi thì uổng quá. Chẳng bằng trước khi chết, theo gia gia đây hưởng lạc một phen?”
Hắn như mèo vờn chuột, đuổi bắt ta khắp nơi, vừa gào:
“Ngươi ngoan ngoãn một chút, có khi bớt khổ.
Nếu chọc giận gia gia, ngươi chắc chắn chết thảm hơn!”
Ta lẩn vòng sau gốc cây, chớp nhoáng móc từ trong ngực áo ra một gói bột.
Hán tử ló đầu qua toan túm lấy ta, ta lập tức vung bột đỏ tạt vào mặt hắn.
Thứ bột ớt cay xè trùm kín gương mặt hắn.
“A—! Khụ khụ…”
Hán tử ôm mắt ho sặc sụa, lăn lộn đau đớn trên đất.
Ta chỉ giả câm, chứ nào ngu dốt, lẽ nào không đoán được Mộc Nghiên có thật tâm cho ta rời đi hay chăng?
Nàng vốn muốn giết người diệt khẩu!
May nhờ ta đã chuẩn bị.
Nhân lúc hán tử chưa gượng dậy, ta lập tức phóng đến cỗ xe, leo lên ghế đánh xe chạy khỏi rừng.
Vừa đến trang viên, mặt trời hãy còn chưa đứng bóng.
Trước khi Mộc Nghiên hay tin, ta vội tìm được mẫu thân, dắt người rời đi ngay.
Người ở trang viên trông thấy ta hớt hải, định ngăn cản. Mẫu thân ta đang mắc cơn điên, xông tới cào cấu cắn xé bọn họ.
Viên chưởng quản bị cào rách mặt, ôm mặt chửi ầm:
“Đồ xúi quẩy! Cút, cút! Muốn đi thì biến!”
Ta dìu mẫu thân lên xe ngựa, ra sức đánh xe về hướng Bắc.
Mãi cho đến khi xe trèo lên đoạn đường núi gập ghềnh, ta mới thở phào.
Rốt cuộc ta đã thoát khỏi gọng kìm của Mộc Nghiên!
Ta còn cứu được mẫu thân!
Quay đầu nhìn mẫu thân trong xe, ta vui đến phát khóc.
Ta nức nở nói:
“Mẫu thân ơi, chúng ta thoát khỏi Mộc phủ rồi.
Con không cần giả câm nữa, người cũng chẳng cần giả điên!”
Mẫu thân xõa tóc nhàu nhĩ, nhào đến ôm chầm ta, hai mẹ con cùng khóc òa.
Xưa kia, mẫu thân ta vốn là y nữ, một lần đi chữa bệnh xa thì bị phụ thân ta ép về làm thiếp.
Chính thất của phụ thân, Lương thị, bề ngoài từ bi, nhưng lòng dạ hiểm độc.
Bà ta giả vờ đối đãi với mẫu thân ta thật tốt, sau lưng lại không ngừng hành hạ.
Hai nhi tử mẫu thân sinh ra đều bị bà ta hại chết.
Ta may là nữ nhi, nên mới được sống.
Ngày đầu, phụ thân còn che chở mẫu thân ta đôi chút.
Nhưng “sắc tàn tình cạn,” chẳng bao lâu ông lại ham mê bóng hồng khác, liền bỏ mặc mẫu thân.
Mẫu thân thất sủng, Lương thị càng không buông tha.
Vì muốn bảo toàn tính mạng, mẫu thân đành giả điên giả dại.
Khi ta mười tuổi, có hôm ta theo mấy tỳ nữ trong viện tập hát.
Phụ thân cùng Mộc Nghiên đi ngang, phụ thân khen ta mấy câu, rằng giọng ta thánh thót như hoàng oanh vừa sổ lồng.
Đêm đó, Lương thị sai người ghì ta xuống, đổ độc dược làm câm.
Mộc Nghiên đứng bên cười ngả nghiêng, còn đùa rằng “mỏ chim oanh đã bị cưa mất.”
Sau khi bọn họ rời đi, mẫu thân lén tìm thuốc giải, cứu được giọng nói cho ta.
Nhưng từ đó, thanh âm của ta chẳng thể trong trẻo như xưa.
Mẫu thân dặn ta muốn bảo toàn tính mệnh, ắt phải ẩn giấu tài năng, tuyệt đối chớ nổi bật trước mặt Mộc Nghiên và Lương thị.
Vậy là từ đó, ta bắt đầu đóng vai kẻ câm, ngoài mẫu thân, ta không nói cùng bất kỳ ai.
Nay hai mẹ con rốt cuộc thoát khỏi hang hùm.
Ta lau nước mắt cho mẫu thân, kiên định bảo:
“Mẫu thân, đã rời Mộc phủ, chúng ta không quay đầu lại nữa!”
Mẫu thân rưng rưng gật đầu:
“Chúng ta đến nương nhờ di mẫu con. Năm năm trước di mẫu có gửi tin, nói đã lấy chồng, sống ở trấn Bình Khê.”
Chúng ta hỏi thăm dọc đường, nửa tháng sau mới đến được trấn Bình Khê.
Nhưng nhà di mẫu vắng chủ, người ta bảo người đã quy y cửa Phật.
5
Thì ra phu quân của di mẫu mất vì ôn dịch ba năm trước.
Di mẫu không con cái, nhà chồng đuổi đi, nhà mẹ đẻ cũng chẳng còn ai nương dựa, bèn dứt khoát cắt tóc xuất gia.
Ta cùng mẫu thân tìm đến nơi người quy y, chính là “Ngọc Mã Am.”
Pháp danh của di mẫu là “Tĩnh Trần,” do hiểu biết lễ nghĩa, nên phương trượng cho người làm giám viện, chuyên lo việc chi thu của am.
Di mẫu và mẫu thân ta mười mấy năm xa cách, nay hội ngộ, cả hai vừa trông thấy nhau đã ôm mặt khóc ròng không dứt.
Khi nỗi niềm được giãi bày, mẫu thân ta mới nói rõ duyên do lần này đến.
Biết ta đã có thai, di mẫu bèn xin với sư phụ trụ trì, cho mẹ con ta tạm ở ngôi tiểu viện cách am không xa.
Căn viện ấy tuy cũ kỹ, nhưng vẫn sạch sẽ gọn gàng.
Di mẫu kể:
“Sư phụ bảo, hơn bốn mươi năm trước, có một tiểu thư nhà quan thất thế từng ở nơi này.
Sau đó, tiểu thư ấy lên núi gặp được một vị quý nhân, cả hai vừa chạm mắt đã quyến luyến.
Tiểu thư bèn theo người ấy rời đi, nhưng vẫn thương nhớ mấy vị sư cô, cách dăm bảy năm liền sai người mang tiền hương dầu đến.”
Ta băn khoăn hỏi:
“Nếu vị tiểu thư ấy biết chúng ta mượn chỗ ở, liệu có trách tội?”
Di mẫu cười xòa:
“Không sao, tiểu thư ấy nay cũng đã ngoài lục tuần, có lẽ hữu duyên với nhà Phật, hẳn người nhân hậu.
Thấy chỗ cũ của mình còn có thể che chở kẻ khốn khó, có lẽ người cũng an lòng.”
Nghe di mẫu nói thế, ta và mẫu thân mới yên dạ ở lại.
Chúng ta gieo trồng rau dược trong viện, thỉnh thoảng mang dược liệu xuống núi bán lấy ít tiền.
Cuộc sống tuy đạm bạc, song an ổn, tự tại—
Bốn năm sau.
Mới lập thu, dương khí thu liễm, âm khí dần sinh.
Sáng nay khí trời mát mẻ, mẫu thân xuống núi.
Ta dắt nữ nhi tên “Tiểu Nguyệt” ra sân phơi dược thảo.
Tiểu Nguyệt chỉ từng vị thảo mộc trong rổ, giòn giã gọi tên:
“Liên kiều, đan sâm, đương quy, hoàng kỳ…”
Ta xoa đầu con, khen ngợi:
“Tiểu Nguyệt của mẹ giỏi lắm, nhớ được hết.”
Nhi tử ta, Tiểu Cảnh, hiếu động nghịch ngợm, đang chạy đuổi theo thỏ bên cạnh.
Trên tay nó cầm một cành cây, rượt đến nỗi con thỏ nhảy loạn.
Ta vừa lật đám dược, vừa nhắc:
“Tiểu Cảnh, đừng chạy lung tung, cẩn thận giẫm nát mấy luống tử tô của bà ngoại.”
Đứa nhỏ liền tóm lấy con thỏ, ôm ra cổng, tiếp tục trêu đùa.
Ta ngẩng đầu nhìn, thấy con chỉ loanh quanh gần đó, bèn kệ nó.
Tiếng cười ngây thơ của nó vọng vào, ta vừa trông nom con, vừa đảo dược thảo.
Bỗng ngoài sân vang dội tiếng chân người, kèm theo tiếng trang sức va lách cách, lời nói cười huyên náo.
Ta đặt việc trên tay xuống, bước ra xem thử.
Chợt thấy một đoàn khách sang quý, xiêm y rực rỡ, đang được dì Tĩnh Trần và phương trượng Huệ Minh dẫn đường.
Hai vị sư cô cung kính đi cạnh một lão phu nhân tóc bạc, sắc diện hồng hào.
Lão phu nhân ấy nét mặt hiền từ, toát khí quý phái.
Theo sau bà còn một đoàn lớn tùy tùng. Giữa họ có mấy gương mặt quen thuộc, khiến ta suýt đứng không vững:
Chính là lão Vương phi của Sở vương phủ, Mộc Nghiên, cùng cả Hàn Duệ!
Dẫn đầu là Thái phi Khánh – tổ mẫu ruột của Sở vương!
Vì sao bọn họ lại đến đây?
Mộc Nghiên và Hàn Duệ, đều là những kẻ ta quyết chẳng muốn chạm mặt thêm lần nào!
Ta bối rối đến luống cuống.
Khánh Thái phi bất chợt trông thấy Tiểu Cảnh đứng ngoài cổng, ánh mắt bà tức khắc sáng lên, vui mừng bảo:
“Chà chà, tiểu công tử nhà ai đây?”
Tiểu Cảnh buông con thỏ, chắp tay vái chào dì Tĩnh Trần và sư phụ Huệ Minh, giọng trẻ con non nớt:
“A Di Đà Phật.”
Thái phi cười khanh khách, cúi xuống nựng nó:
“Ôi chao, tiểu tử thật lanh lợi. Ai dạy con thế?”
Nói được nửa chừng, bà đột ngột chăm chú nhìn kỹ Tiểu Cảnh, rồi buột miệng kinh ngạc:
“Trời ơi… đứa nhỏ này sao giống hệt Duệ nhi hồi bé?”
6
Vừa nghe lời Thái phi, mama hầu cận, lão Vương phi, Mộc Nghiên, cả Hàn Duệ, tất thảy xúm đến.
Ta nín thở, tim lạnh buốt nửa phần.
Mọi người xôn xao nghị luận.
Mama: “Từng nét mày nét mặt, quả nhiên giống hệt điện hạ Sở vương thuở nhỏ.”
Lão Vương phi: “Mẫu phi thật tinh tường, đúng là rất giống…”
Mộc Nghiên: “Ha ha… thật trùng hợp…”
Khánh Thái phi hoan hỉ, dang tay nắm lấy tay Tiểu Cảnh:
“Hoàng tử nhỏ, phụ mẫu con đâu?”
Lúc này ta mới bừng tỉnh, biết mình không thể cứ trốn mãi.
Nhưng vừa bình tĩnh lại, ta suy xét: Hàn Duệ và lão Vương phi ngôi cao, khó lòng nhận ra một kẻ hèn mọn như ta.
Còn Mộc Nghiên, ả dẫu nghi ngờ cũng chẳng dám vạch trần trước bao người, nếu ta một mực chối cãi.
Thế là ta bước tới mấy bước, khẽ gọi:
“Tiểu Cảnh, chơi đủ rồi, mau về nghỉ thôi.”
Ta chú ý nét mặt mọi người, chỉ thấy Hàn Duệ vẫn điềm nhiên, riêng Thái phi và lão Vương phi thì thoáng vẻ ngạc nhiên.
Về phần Mộc Nghiên, nàng chấn động ra mặt, há miệng không ngậm lại nổi.
Có lẽ nghe ta cất lời, nàng càng thêm sững sờ.
Tiểu Cảnh reo “mẫu thân” rồi bổ nhào vào lòng ta.
Dì Tĩnh Trần khi ấy nói với Khánh Thái phi:
“Bẩm Thái phi, đây là Vân tiểu nương tử hiện tá túc tại biệt viện của người.”
Nguyên lai, chủ nhân từng ở nơi này bốn mươi năm trước chính là Khánh Thái phi, còn quý nhân nàng gặp chính là Tiên đế!
Ta hành lễ với Thái phi:
“Dân nữ bái kiến Thái phi.”
Thái phi bảo ta bình thân, ôn tồn cười:
“Nghe Đại sư Huệ Minh nói, có người ở tạm trong biệt viện cũ của Ai gia.
Nào ngờ là một tiểu nương tử dịu dàng thế này.”
Ta vội nói mấy lời cảm kích:
“Thái phi từ bi rộng lượng, ban ơn khắp chốn. Mẫu tử dân nữ được nương nhờ phúc đức của người, quả là may mắn vô cùng.”
Thái phi cười rạng rỡ, muốn vào nhà xem qua.
Đám đông liền nối gót vào trong sân vốn nhỏ hẹp.
Đám nữ quyến cùng Thái phi bước vào nhà, Hàn Duệ cùng đám gia nhân và binh sĩ đứng ngoài.
Vừa trông thấy trong phòng còn một nữ nhi, Thái phi càng thêm hồ hởi.
Bà khen:
“Vân cô nương thật có phước, sinh được đôi hài nhi đáng yêu.”
Rồi bà lệnh mama lấy mấy nén vàng đưa cho hai đứa làm quà gặp mặt.
Ta từ chối mấy lượt, di mẫu Tĩnh Trần khuyên nhủ, ta mới đành để bọn trẻ dập đầu tạ ơn.
Mộc Nghiên bấy giờ cười nói thâm hiểm:
“Vân cô nương ư? Thật trùng hợp, nhà mẹ đẻ ta từng có tội nô bỏ trốn cũng họ Vân.”
(Vân là họ của mẫu thân ta.)
Biết nàng đang ngờ vực, ta thản nhiên đáp:
“Phải chăng trùng hợp thật.”
Mộc Nghiên toan truy hỏi thêm, nhưng bị lão Vương phi trừng mắt, nàng đành ngượng ngùng câm nín.
Khánh Thái phi dường như rất ưng ý ta, nắm tay ta thân thiết hỏi:
“Nương tử à, vì sao con cùng hai bé sống nơi thâm sơn thế này? Còn trượng phu con đâu?”
Ta cụp mắt, nửa thực nửa hư đáp:
“Phu quân con tòng quân đã lâu, bặt vô âm tín.
Mẹ con chúng con trôi dạt không nơi nương tựa, may được Thái phi và sư phụ Huệ Minh cưu mang, mới tạm ở đây.”
Vừa dứt lời, mặt Mộc Nghiên càng khó coi.
Khánh Thái phi thì xót xa:
“Ôi, tội nghiệp con. Con cùng hai bé bơ vơ đến vậy, thật khiến Ai gia đau lòng.
Đã ở nhờ biệt viện của Ai gia, ắt là hữu duyên.
Con có khó khăn gì, chớ ngại nói, Ai gia có thể giải ưu phần nào.”
Ta cảm tạ rối rít:
“Đội ơn Thái phi. Bình thường, mẹ con dân nữ vẫn được các sư cô ở Ngọc Mã Am săn sóc, mọi sự đều yên ổn, không còn gì vướng bận.”
Thái phi còn muốn hỏi han, Mộc Nghiên không nhịn được xen lời:
“Thái phi tổ mẫu, đã trưa rồi, hay chúng ta sang trai đường dùng bữa?”
Vừa mở miệng, nàng bị lão Vương phi quở:
“Thái phi tự có chủ định, phận hậu bối, chớ xen ngang.
Quy củ ngươi để đâu?”
Mộc Nghiên đành cúi đầu chịu mắng:
“Mẫu phi dạy phải, là con lỡ lời.”
Ta nín thinh, dường như lão Vương phi có ý làm Mộc Nghiên mất mặt giữa đám đông.
Xem ra bao năm qua, Mộc Nghiên ở Sở vương phủ cũng chẳng dễ dàng.
Dù vậy, Mộc Nghiên khơi gợi xong, Thái phi cũng không tiện nán lại quá lâu.
Bà dặn ta chú ý dưỡng sức, hứa lần sau sẽ ghé thăm.
Trước khi lên đường, Thái phi còn quyến luyến ôm Tiểu Cảnh cùng Tiểu Nguyệt, khẽ thở dài:
“Ai gia không biết đến khi nào mới được bồng bế chút tằng tôn đây…”