Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bạn phòng của tôi là một đại tiểu thư siêu giàu. Ngày cô ấy bước vào ký túc xá, cả phòng chúng tôi náo loạn.
Cô ấy ra tay vô hào phóng, quà ra mắt tặng mỗi bọn tôi lại là bánh ngọt từ tiệm dành hội viên mới được ăn. Mà bánh ở đó … ngon bá cháy.
Tôi và hai bạn phòng khác nhìn chằm chằm cái bánh trong tay, nước miếng suýt nữa chảy thành dòng.
Mà đưa cô ấy đến còn anh trai cô ấy— là một cực phẩm soái ca, khí chất lùng xa cách, ngay cả em gái không ngoại lệ.
Nhìn ông anh giả bộ lùng đó, Lục Lê tỏ vẻ cực kỳ ghét bỏ, nhưng ngoài lại không dám để lộ.
Tôi và hai bạn còn lại kích động muốn chết, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, bên trong đã xoắn lại thành sâu rồi.
Anh trai của Lục Lê tên là Lục Thời An, từ nước ngoài trở về, tuổi còn trẻ mà đã là người thừa kế của Tập đoàn Lục thị.
Không phải đây chính là mẫu bạn trai lý tưởng ?
chúng tôi lén hét sung sướng.
Tiếc là người ta xuất hiện đúng một lần vào ngày Lục Lê nhập học, đến phòng ngủ đưa em rồi biến mất. Tôi nhìn gương anh ấy, cứ quen quen, nhưng nghĩ nghĩ lại chắc là nghĩ nhiều thôi.
Dù thân phận người ta cao ngất ngưởng như thế, tôi là một kẻ tôm tép, gì cơ hội gặp qua.
Lục Lê cực kỳ thân thiện, tôi rất nhanh đã thân nhau, ăn, học, ngày nào đòi cô ấy bao nuôi cả .
“Bao nuôi mày, tao được lợi gì?” Lục Lê lúc nào cười đùa.
“Không biết đại ân nhân muốn được phục vụ kiểu gì?” tôi chậm rãi tiến sát lại gần Lục Lê, tình hình bắt trở nên mờ ám.
Lần nào kết thúc bằng việc Lục Lê giơ tay hàng.
Sau Lục Lê còn hay ở ngoài bêu rếu ông anh .
“Anh tao á, giả tạo ớn. Suốt ngày ra vẻ lùng, chứ ra keo kiệt chết được. Hở tí là lấy tiền tiêu vặt của tao ra uy hiếp. đến tổng tài rồi mà còn trẻ con.”
Lục Lê không kiêng dè gì mà chửi bới Lục Thời An giữa phố.
Khi ấy bọn tôi đang trên đường về ký túc xá, chẳng để ý người xung quanh bắt nhiều .
Đúng lúc đó, một giọng nói như băng vang : “Lục Lê, vẻ em ý kiến rất lớn anh nhỉ?”
nghe giọng quen thuộc đó, Lục Lê nhắm tịt mắt, không dám mở ra, mong là nghe nhầm.
Nhưng thực tế đã tát cô ấy một cú đau điếng—người bị chửi đã đứng ngay sau lưng rồi. Còn gì thảm hơn?
Tôi gan to vỗ vỗ vai Lục Lê định an ủi, ai ngờ mắt của Lục Thời An quét sang tôi, nhìn đó lẽo đến mức khiến người ta rùng .
Tôi rụt tay về liền. Trời ơi, chiếm hữu em gái mà mạnh thế ?
Lê à, tự cầu phúc nhé.
Lục Lê không dám nói gì nữa, như đà điểu rụt cổ, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lục Thời An.
Lục Thời An trừng mắt nhìn cô ấy, “Tháng tiền tiêu vặt giảm một nửa.”
Lục Lê như trời sập, túm lấy tay áo Lục Thời An không buông. “Đừng mà anh, miệng 37 độ của anh lại nói ra lời lẽo như vậy, em là em gái ruột của anh mà!”
Nhìn vạt áo bị kéo nhăn nhúm, sắc Lục Thời An càng đen.
“Buông tay, không giảm tiếp.”
dứt lời, Lục Lê rút vuốt, chưa tới giây.
Biết tiền tiêu vặt được giữ lại, Lục Lê mới nhẹ nhàng thở phào.
Tôi hai còn lại dám đứng bên cạnh giả vờ ngắm trời. Trời hôm nay… xanh đấy.
“Anh tự nhiên lại đến đây?” Lục Lê hỏi.
“Em nghĩ anh muốn đến à? Mẹ bắt anh mang canh đến em.”
Lục Lê cúi nhìn tay Lục Thời An, quả đang xách một hộp giữ nhiệt, mà còn là loại to nữa.
“Mang nhiều thế định em no chết à?” Mắt Lục Lê trợn tròn.
“Chẳng lẽ phần của em?” Lục Thời An lườm cô em phiền phức một cái.
Lục Lê như hiểu ra điều gì đó, gật gù.
Cô ấy vội vàng nhận lấy hộp giữ nhiệt từ tay Lục Thời An. “Mẹ nấu canh sườn em nè, em uống không hết đâu, uống nhé.”
Lục Lê nhìn chúng tôi, mắt đặc biệt dừng lại ở tôi.
Tôi cực kỳ mê canh sườn, món sự siêu ngon.
“ sự được không?” Chúng tôi hỏi.
Lục Lê liên tục gật , tỏ ý là được.
Lục Thời An đứng đó, khác lần trước, hôm nay anh ấy đeo kính, trông đầy vẻ cấm dục, lùng mang theo khí thế áp đảo, đẹp trai đến mức nổ tung.
Tổng tài bá đạo xuất hiện ngay trước mắt tôi đây ! Ai mà chịu nổi không mê được?
“ phiền các em chăm sóc Lục Lê nhiều một chút.” Lục Thời An chủ động bước tới trước tôi, giọng điệu dịu dàng.
Lúc đó tôi mải nhìn vào hộp canh sườn trong tay Lục Lê, hoàn toàn không chú ý đến lời nói và mắt của Lục Thời An.
Bất ngờ một cú “hạt dẻ nổ” rơi thẳng tôi, tôi ôm ngẩng nhìn thủ phạm.
“Nghe rõ chưa?” mắt dịu dàng và ấm áp của người đàn ông ấy chạm thẳng vào mắt tôi.
“Ừm… ừm.” Tôi ngẩn người, đần ra như ngỗng.
Sau đó Lục Thời An quay người rời .
“Lục Lê, em liệu mà ngoan ngoãn. Nếu cuối kỳ mà trượt môn tiền tiêu vặt coi như tong.” Khi đối Lục Lê, anh ấy lại hoàn toàn là một con người khác.