Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

4

Sáng sau.

Vì là bệnh viện nhân dân tuyến thành phố nên buổi sáng lượng người xếp hàng khám khá đông.

Tôi theo mẹ làm xong một loạt các xét nghiệm, cũng phải đến trưa.

May mắn là tất cả quả đều tốt.

trước người phẫu thuật cho mẹ tôi là một giáo già của bệnh viện này, nghe nói nay ông có mặt ở viện nên mẹ tôi muốn đích thân đến cảm ơn.

Tôi gật đầu, chuyện này đúng là cần thiết.

Đang định nhắn tin cho Kỷ Hướng Xuyên thì lại thấy cậu ấy bên trong thang máy đối diện.

Tuy chỉ mặc chiếc áo blouse trắng đơn giản, nhưng với dáng người cao ráo, chân dài, vai rộng eo thon như cậu ta, thì có khoác bao tải chăng trông cũng đẹp.

nay cậu ấy đeo một cặp kính không độ, gọng kính tựa trên sống mũi cao thẳng.

Tôi vốn biết cậu ấy bị cận nhẹ.

Bên cạnh là một bác sĩ nữ trẻ tuổi, nói cười rất vui vẻ với cậu ấy.

Cô ấy cầm một tấm phim chụp CT trên , dường như đang hỏi ý kiến.

Kỷ Hướng Xuyên nhìn kỹ một lát, chỉ vào một điểm nào rồi nói với cô ấy.

Nam thanh nữ tú đứng cùng nhau, quả thật rất đã mắt.

Bảo sao mẹ tôi lại nói, mấy cô y tá trong bệnh viện nhìn thấy Kỷ Hướng Xuyên là như sói thấy thịt.

Muốn tìm một nam thần chân dài, đẹp trai, khí chất nổi bật trong ngành y đúng là hiếm có khó tìm.

không phải vì tôi có “bộ lọc tuổi thơ” – còn nhớ rõ hồi nhỏ từng dọa cậu ta khóc nhè – thì với vẻ ngoài yêu nghiệt thế này, đến tôi cũng không đỡ nổi.

Người vào thang máy khá nhiều, Kỷ Hướng Xuyên nghiêng người né tránh, vô nhìn thấy tôi.

Cậu nói nhanh với nữ bác sĩ mấy câu rồi bước khỏi thang máy, đến chỗ tôi và mẹ.

“Giáo hiện đang ở văn phòng tầng 6, để tôi đưa cậu và bác qua .”

Vị giáo họ Lý, 80 tuổi, sức khỏe rất minh mẫn, trông vô cùng hiền hòa.

Nghe nói ông là chuyên gia hàng đầu trong nước về bệnh tim mạch, bình thường muốn gặp cũng phải xếp hàng dài.

Dù Kỷ Hướng Xuyên đã nói nói lại là ông không nhận bất kỳ quà cáp từ bệnh nhân, nhưng mẹ tôi cảm thấy không thì không phải phép, nên mua khá nhiều quà cáp.

quả, đúng như dự đoán, bị từ chối thẳng thừng.

Vì thế, hai mẹ con tôi đặt quà ở ngoài cửa, rồi bước vào bên trong chân thành nói cảm ơn.

này, giáo Lý vui vẻ chấp nhận.

Hình như ông rất quý Kỷ Hướng Xuyên, lúc sắp rời còn cười tươi nhìn cậu ta.

“Hướng Xuyên, chuyện trước tôi nói với cậu, đã nghĩ tới đâu rồi? Cháu tôi sắp từ Mỹ về rồi, nào tôi hẹn hai ăn một bữa?”

Kỷ Hướng Xuyên lễ phép đáp: “Xin lỗi giáo Lý, cháu đã có bạn rồi, chắc không thể gặp mặt cháu của ngài được.”

“Ồ, cậu có bạn rồi à? Sao nhanh vậy?”

Giáo có vẻ bất ngờ, trên mặt còn lộ rõ tiếc nuối.

Không ngờ ông lại có ý muốn mai mối cho cháu với Kỷ Hướng Xuyên.

Cơ hội tốt như vậy, cậu ta lại từ chối dứt khoát.

Mà khoan, cậu ấy có bạn từ khi nào?

Sao tôi chưa từng nghe nói?

“Đinh”— thang máy đến.

Sau khi bước vào, tôi theo thói quen liếc nhìn sang bên cạnh.

Kỷ Hướng Xuyên đút một vào túi, đang chăm chú nhìn số tầng thang máy.

Cảm nhận được mắt tôi, cậu cũng quay sang nhìn.

Hai mắt chạm nhau.

“Sao vậy?” – cậu ấy hỏi.

Tôi lắc đầu.

Nghĩ ngợi một lúc quyết định hỏi: “Cậu có bạn từ khi nào thế? Sao tôi không hề biết?”

Cậu ấy liếc nhìn tôi, giọng rất đỗi tự nhiên: “Không phải là cậu sao.”

Tôi trợn mắt nhìn cậu, nhất thời nghẹn .

Mẹ tôi quay đầu lại, mắt rạng rỡ nhìn hai tôi.

“Mẫn Mẫn, Hướng Xuyên, hai đang quen nhau à?”

Tôi vội vàng thanh minh: “Mẹ đừng nghe cậu ta nói linh tinh…”

“Ôi trời, yêu nhau là chuyện tốt mà, sao không nói sớm!”

Tôi còn chưa nói hết câu đã bị mẹ tôi ngắt .

Còn cậu thì đúng kiểu diễn sâu: “Dì ơi, tụi con mới quen đây thôi ạ.”

Ha.

đây…

Tôi làm nhớ có chuyện này, lẽ là tôi mộng du rồi quen cậu à?

“Kỷ Hướng Xuyên, chúng ta từ khi nào mà…”

“Hướng Xuyên, cuối tuần đến dì ăn cơm nhé, dì nấu canh ngon cho con ăn.”

Lại một , tôi bị mẹ cắt ngang.

Bà cười đến rạng rỡ như hoa.

Cậu đáp cũng rất nhanh: “Vâng ạ.”

Tôi hoàn toàn bị hai người họ cho rìa.

Khám xong hết mọi thứ, tôi và mẹ bắt taxi về .

Mẹ tôi bỏ túi xách xuống đã bắt đầu nghiêm túc giáo huấn.

“Mẫn Mẫn, Hướng Xuyên là người tốt như vậy, con nhất định phải biết nắm giữ, bỏ lỡ rồi thì không có hai đâu.”

Tôi thở dài: “Mẹ, bọn con chưa đến mức mà.”

“Vậy thì đến mức nào rồi?”

Mẹ tôi hỏi không chút do dự.

“Thì…”

Tôi cũng không biết giải thích sao cho rõ.

Nói chưa đến bước thì… những chuyện nên xảy cũng đã xảy rồi.

“Hướng Xuyên là đối tượng tốt thế nào, con có đốt đuốc cũng không tìm được người thứ hai. Nó để ý đến con là tổ tiên họ Vân phù hộ rồi đấy. bố con thấy hai hôn, chắc ở dưới đất cũng cười đến tỉnh giấc. Con còn đòi hỏi hả?”

Mẹ tôi nói một tràng như súng liên thanh, không biết là đang khen tôi đang dìm hàng tôi.

Tôi giơ đầu hàng, sợ bà lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.

“Được rồi mẹ, con biết rồi, chuyện này để con tự giải quyết, mẹ đừng lo .”

5

Thứ Tư, tan làm hơi sớm, tôi quyết định tìm Kỷ Hướng Xuyên nói chuyện.

mẹ tôi nhờ mang ít thịt bò sốt làm sang cho cậu ấy, ăn tối xong tôi liền nhắn tin hỏi xem cậu tan làm chưa.

Mãi đến 10 giờ rưỡi, cậu ấy mới trả .

Tôi cầm hộp thịt bò sang Kỷ Hướng Xuyên thì đã 11 giờ đêm.

“Ngày nào cậu cũng tan làm trễ như vậy sao?”

Tôi thay dép, mang thịt bò bỏ vào tủ lạnh họ.

Bố mẹ Kỷ Hướng Xuyên còn đang du lịch nước ngoài, căn trống trải vắng vẻ, có phần lạnh lẽo.

Kỷ Hướng Xuyên tháo kính, mệt mỏi day day sống mũi.

đây có nhiều ca phẫu thuật.”

Thôi , ngày nào cũng thấy cậu bận.

“Cậu ăn tối chưa?” Tôi hỏi.

“Chưa.” Cậu ấy lắc đầu.

Đã 11 giờ mà còn chưa ăn, không sợ đau dạ dày sao.

Tôi liếc nhanh vào tủ lạnh, hình như có trứng.

là tôi nấu mì cho cậu ăn nhé.”

nói xong tôi bỗng nhớ đến một chi tiết từng đọc trong tiểu thuyết ngôn , không kìm được đưa sờ mũi, cảm thấy hơi xấu hổ.

Kỷ Hướng Xuyên ban đầu không để ý, nhưng thấy vẻ mặt tôi là lạ liền lên tiếng.

“Vân Mẫn Mẫn, cậu đừng có nghĩ bậy bạ được không?”

Xỉu.

Đây phải là kiểu tiết trong tiểu thuyết sao? Vậy mà cậu ấy cũng hiểu được.

Mắc cỡ chết mất.

Mì rất nhanh đã nấu xong.

Kỷ Hướng Xuyên ăn uống rất lịch sự, từ nhỏ đã như vậy, kể cả mặc áo sơ mi trắng ăn mì trộn ớt cũng làm dơ được một chấm.

Ăn cũng ít khi nói chuyện.

“Ăn không nói, ngủ không .”

Hồi học mẫu giáo cậu ấy đã biết dùng mấy câu nho nhã này để giáo huấn tôi rồi.

Nói thì, tôi và Kỷ Hướng Xuyên thật sự quen nhau rất lâu rồi.

Đợi cậu ăn xong, lau miệng sạch .

Tôi hỏi: “Kỷ Hướng Xuyên, qua sao cậu lại nói với mẹ tôi là chúng ta đang quen nhau?”

lẽ tôi nói sai à?” Cậu ấy hỏi lại.

Cậu ấy nghiêm túc đến nỗi làm tôi sững người.

“Vậy thì tôi hỏi cậu, chúng ta bắt đầu quen nhau từ khi nào, sao tôi không biết ?”

Kỷ Hướng Xuyên nghĩ một chút, nhìn tôi bằng mắt nghiêm túc.

“Đối với tôi, là từ ngày sau sau khi ngủ cùng nhau.”

Tôi ôm trán, mắt bất giác liếc qua cái sofa và căn phòng từng xảy chuyện kia.

Ký ức cứ thế hiện về.

Tôi cố gắng cắt đứt dòng nghĩ, lập tức lên tiếng: “Cậu cứ xem như một đêm , người trưởng thành cả, có thể hiểu mà.”

Kỷ Hướng Xuyên lập tức nhíu mày, khoanh tựa vào ghế, mắt sắc bén nhìn tôi.

“Vân Mẫn Mẫn, trong từ điển cuộc đời tôi không có ba chữ ‘ một đêm’, cậu không định chịu trách nhiệm với tôi, vậy thì chỉ còn cách để hai bên phụ huynh ngồi lại cùng bàn bạc chuyện này nên xử lý thế nào.”

“Cậu đang đùa tôi đúng không?”

“Không hề.”

Chuyện này có cần phải báo cho phụ huynh không, cứ như hai mới ba tuổi ấy.

Mẹ tôi mà biết chắc chắn chém tôi luôn chứ đùa.

“Không thì cậu muốn sao?”

Gặp phải một cái đầu gỗ như thế này, tôi cũng hết cách, đành tạm nhượng bộ.

“Yêu đương với mục đích hôn.”

Cậu ấy hình như đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Rồi sao ?”

Cậu ấy nghĩ một lát, giọng nghiêm túc: “ không có bất ngờ thì hôn.”

Tôi lại ôm trán.

Tuy từng nhiều tưởng tượng về người đàn ông mà lấy, nhưng chưa bao giờ nghĩ người lại là Kỷ Hướng Xuyên.

Lâu nay, cậu ấy với tôi giống như một người anh hoặc một em trai.

Gương mặt này tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, dù có đẹp trai thật, nhưng chưa từng mơ tưởng cảnh cậu nói ngọt ngào với , hai ôm ấp quấn quít cả.

“Kỷ Hướng Xuyên, cậu không thấy lạ hai yêu nhau à?”

“Lạ chỗ nào?” Cậu ấy lại hỏi ngược.

Tôi bị cậu làm cho nghẹn họng.

sau khi quen mà không hợp thì sao?”

“Thì thử xem hôn thế nào.”

Tôi hoàn toàn bị não trạng của Kỷ Hướng Xuyên đánh bại, bắt đầu nghi ngờ đã rơi vào cái bẫy của cậu ấy từ lúc nào không biết.

lẽ ngần ấy năm nay, cậu ấy chờ ngày này đến?

Nghĩ lại thì không đúng, rõ ràng là tôi chủ động rủ cậu ấy uống rượu, với lại cậu ấy cũng đâu thể đoán trước được tôi thất , ngay cả tôi còn không biết thất là.

Thôi thì mọi chuyện đã vậy rồi.

“Tôi nghĩ thử.” Tôi nói.

Nghe vậy, mắt đen láy như đá obsidian của Kỷ Hướng Xuyên lập tức sáng lên, khóe môi cong lên thành một nụ cười rạng rỡ.

“Được.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương