Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Tôi luôn nghe nói rằng ở khoa Hóa của Lâu Miên có một thiên tài tên Bùi Chấp, không chỉ đẹp trai mà còn xuất sắc đến mức phi thường trong học thuật.

Tôi không tin vào lời đồn đó, cho đến khi tận mắt nhìn thấy anh ấy.

Trong đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ:

“Tôi nhất định phải theo đuổi anh ấy!”

Bùi Chấp cầm trên tay một tờ đơn xin trợ cấp, chiếc áo sơ mi trắng trên người đã ngả màu theo thời gian nhưng vẫn sạch sẽ và gọn gàng.

Dưới đôi mắt đen láy như chấm mực là sống mũi cao thẳng. Ánh mắt anh ấy lướt qua tôi hờ hững, rồi bước vào hành lang bên cạnh. Ánh trăng phủ lên người anh ấy một lớp ánh bạc lấp lánh.

Tôi dõi theo bóng dáng anh ấy khuất dần sau hành lang.

Anh ấy chính là Bùi Chấp sao?

Một đóa hoa cao ngạo nơi vách núi… tôi nhất định phải hái xuống!

2

Tôi nhẹ nhàng mở gương trang điểm ra để dặm lại son, trong gương phản chiếu khuôn mặt tinh xảo và kiều diễm đang khẽ nhếch môi cười.

Xách chiếc túi bạch kim đặt làm riêng, tôi đang hứng khởi chuẩn bị tiến lên xin WeChat thì lại thấy ở lối cầu thang có một cô gái trông gọn gàng, dứt khoát đang gọi Bùi Chấp.

Hai người họ cầm một tập hồ sơ dày cộp, dường như đang thảo luận về một vấn đề học thuật nào đó.

Nói cười với nhau rất tự nhiên, trôn có vẻ thật tâm đầu ý hợp.

Bước chân tôi bỗng khựng lại.

“Không phải định đi xin WeChat sao? Sao lại quay về rồi?” Chu Đồng Vũ, bạn từ nhỏ của tôi đang bận nhắn tin cho bạn gái, cũng phải tranh thủ ngước nhìn tôi một cái.

Tôi ỉu xìu cúi đầu và đặt túi xuống, thất vọng dựa vào ghế dài: “Có hơi tự ti.”

Chu Đồng Vũ bỏ điện thoại xuống, dụi tai như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Thiên kim của Vạn Hưng Group, thế mà cũng có lúc tự ti sao?

Tôi và Chu Đồng Vũ đều không học Bắc Đại. Hồi mới vào cấp ba thì thành tích bết bát, ban đầu gia đình định gửi tôi ra nước ngoài du học. Nhưng nhờ có Lâu Miên giúp đỡ, hai đứa tôi đã cố gắng hết sức rồi cuối cùng thi đỗ vào một trường đại học liên kết quốc tế.

Miên Miên luôn là một người phi thường, hồi cấp ba đã giành huy chương vàng quốc gia môn Hóa học, sau đó lại vào Bắc Đại học.

Mấy ngày liên tiếp sau đó, tôi đều đến đây chờ để ăn tối cùng Lâu Miên, nhưng không còn thấy Bùi Chấp xuất hiện nữa.

Đến ngày tôi gần như muốn bỏ cuộc, Lâu Miên lại tan học muộn hơn một tiếng so với thường ngày.

“Miên Miên, sao hôm nay cậu ra trễ thế?” Chu Đồng Vũ – kẻ si tình – lập tức chạy đến bên cô ấy.

“Hôm nay Bùi Chấp ở tổ 1 viện Hóa không biết vì sao lại chuyển sang nhóm bọn tớ. Do phải xác lập đề tài nghiên cứu mới nên mất chút thời gian.”

“Bùi Chấp?” Mắt tôi lập tức sáng rực.

Bùi Chấp chuyển sang nhóm của Miên Miên, vậy chẳng phải sau này tôi có thể thường xuyên nhìn thấy anh ấy sao?

Hai tháng sau đó, tôi vẫn luôn cùng Chu Đồng Vũ đến tòa nhà Hóa học chờ đợi.

Cậu ấy chờ bạn gái Lâu Miên.

 Còn tôi, chờ… bóng lưng của Bùi Chấp.

Tôi thở dài thật sâu, nhìn mùa xuân cũng đã sắp đến, mà chuyện tình của tôi vẫn còn kẹt lại trong mùa đông lạnh lẽo.

3

Từ nhỏ tôi đã được nuông chiều, sinh ra đã ngậm thìa vàng nên tôi chưa từng có khái niệm tự ti. Dù muốn gì thì tôi cũng đều dễ dàng có được.

Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến gương mặt của Bùi Chấp – gương mặt chỉ tập trung vào học thuật – tôi lại sợ rằng anh ấy sẽ khinh thường một kẻ chỉ biết ăn chơi như tôi.

Tôi đã viết tên Bùi Chấp vô số lần trong cuốn nhật ký của mình, ghi lại những mong đợi, vui sướng, thất vọng…

Những cảm xúc đơn phương ấy được tôi giấu kín trong từng nét bút, phong ấn chúng chặt vào những trang giấy, chưa từng mong rằng sẽ có ngày được hồi đáp.

Ngày cuốn nhật ký bị rơi mất, tôi thậm chí còn nghĩ rằng có lẽ đó là dấu hiệu báo trước, rằng tôi nên kết thúc mối tình đơn phương vô vọng này.

Tôi cứ tưởng rằng chút rung động này rồi sẽ nhanh chóng qua đi, nhưng không ngờ đốm lửa nhỏ ấy lại cháy thành một biển lửa rực rỡ.

Tôi đau lòng khóa lại căn phòng chứa đầy những món đồ xa xỉ của mình, rồi lại lên mạng mua vài bộ đồng phục sinh viên.

Tôi xin Miên Miên thời khóa biểu của Bùi Chấp, và cũng quyết định đến Bắc Đại nghe giảng chùa.

Chỉ tiếc là các lớp học ở Bắc Đại không phải cứ muốn chen vào là được.

Chỉ cần đến trễ một chút thì lớp học đã đông nghịt người, có khi còn phải đứng để nghe giảng.

Để được ngồi gần Bùi Chấp hơn, tôi luôn phải đến sớm hai tiếng để giành chỗ.

Tôi không biết anh ấy có giống Lâu Miên không, lúc bận rộn có quên ăn không, vì vậy mỗi khi đi ngang qua chỗ ngồi quen thuộc của anh ấy, tôi đều lặng lẽ nhét vào đó một chiếc sandwich.

Tôi còn mua sách của những khóa học liên quan, chỉ cần hiểu được thêm một chút thôi thì tôi cũng cảm giác như mình có thể tiến gần anh ấy hơn một chút.

Bùi Chấp luôn ngồi gần cửa sổ, lúc thì cắm cúi ghi chép, lúc lại chăm chú nhìn bảng giảng.

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương