Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Thẩm Thuật về phòng ngủ bù.
Lúc này, mẹ tôi từ công ty trở về, vội vàng lục lọi trong phòng khách.
Tôi đi qua hỏi: “Mẹ , mẹ tìm gì ạ?”
Mẹ tôi với vẻ mặt đầy lo lắng: “Chiếc của mẹ sáng nay tháo ra, quên mất để đâu rồi.”
Đột , bà ấy đập tay vào trán: “Đúng rồi! Phòng khách camera giám sát , lắm không dùng suýt nữa mẹ quên mất!”
Sáng…
khi mẹ tôi và Thẩm đi làm, Thẩm Thuật đã đè tôi ra hôn rất trên ghế sofa.
Tôi sợ phát hiện, mới giận dỗi ngồi cách anh xa đến …
Tôi đổ mồ hôi đầm đìa, giọng run rẩy, gần như không thể nói câu hoàn chỉnh.
“Mẹ … nhà mình lắp camera giám sát từ khi nào ạ?”
Mẹ tôi không để ý: “Chính là khoảng thời gian năm ngoái con đi du lịch đó, mẹ không nói với con à?”
Tôi gần như sụp đổ: “Không ạ!”
“Ồ, chắc mẹ quên mất rồi.”
“May lúc đó đã lắp camera giám sát, chiếc đó là chiếc tiên Thẩm con tặng mẹ, ý nghĩa đặc biệt lắm, nếu mất thật mẹ không mặt mũi nào đối mặt với ấy đâu!”
Toàn thân tôi vã mồ hôi lạnh.
Giờ phút này, chuyện hẹn hò với Thẩm Thuật rõ ràng không quan trọng nữa rồi.
Nếu mẹ tôi xem đoạn video, đột nảy ra ý xem lại camera giám sát của thời gian trước đó.
Thế là xong rồi…
Tôi và Thẩm Thuật ở trong phòng khách…
Tôi vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y mẹ tôi đang định mở ứng dụng camera giám sát.
“Mẹ , con giúp mẹ tìm cho, đừng xem camera giám sát, thứ đó tốt bằng mắt con ?”
Mẹ tôi cười: “Mẹ không hiểu con ? Trí nhớ chẳng bằng bà già, mẹ xem camera giám sát trực tiếp tiện lợi bao?”
Nói rồi, bà ấy gạt tay tôi ra, mở ứng dụng camera giám sát.
Lòng tôi nguội lạnh đi một nửa.
Chết không , treo cao.
Tiếng tim tôi đập như trống dồn, tôi đang chờ đợi bản án tử hình của mình.
rồi nghe mẹ tôi nghi hoặc hỏi: “ chẳng gì cả?”
13
Nghe , tôi đột ngẩng , phía lưng tôi đột một cơ thể dán sát vào.
Giọng nói điềm tĩnh tự chủ của chàng trai trẻ vang lên: “Ồ, dì , camera giám sát phòng khách hỏng rồi ạ, con quên không nhắc với dì.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sáng nay, Thẩm Thuật nhìn chiếc đã chủ động giúp mẹ tôi cất đi rồi.
Mẹ tôi nhận chiếc vui vẻ ra mặt, không ngừng khen ngợi anh.
Vừa mới tiễn người đi.
Từ trên đỉnh tôi truyền đến tiếng cười khẽ của Thẩm Thuật: “Bé ngoan ngốc thật, cái camera giám sát lớn như rồi không nhìn ?”
Trái tim vừa mới đặt xuống lại đột treo cao lên.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Dường như anh nhận ra mình đã lỡ lời, khẽ ho một tiếng.
“ em lại nhìn anh như ?”
Tôi hỏi dồn: “Vừa nãy anh gọi em là gì?”
“Bé ngoan, không hay ? Anh trên mạng đều gọi thế .”
Tôi gật , không chấp nhặt.
Không , tôi ôm bụng trên ghế sofa, ngũ quan nhíu chặt lại, đáng thương nhìn về phía Thẩm Thuật.
“Anh , em đau bụng quá… Em hình như sắp đến kỳ rồi.”
Vẻ mặt anh căng thẳng: “Không em đến ngày 20 mới , lại đến sớm ?”
Vẻ mặt anh đầy lo lắng, định ôm tôi đi bệnh viện, lại tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.
“Anh , anh đã anh là bạn trai online của em từ rồi, đúng không?”
Cơ thể anh cứng đờ.
Tôi bình tĩnh nhìn anh, từng bước ép hỏi: “Anh rồi, đó luôn giấu em, nhìn em vì lo lắng chuyện bại lộ căng thẳng run rẩy, anh vui lắm ?”
Giọng nói anh trở khó khăn, lời biện bạch trở yếu ớt và nhợt nhạt: “Không …”
Tôi buông tay anh ra, tránh né cái chạm của anh, nói từng chữ từng câu: “Em anh ghét em, anh không ở chung một phòng với em cứ nói thẳng với em.”
“Em tay anh một cách đàng hoàng, dọn ra ngoài, cố gắng không xuất hiện trước mặt anh.”
“Em mang theo mối tình như vết nhơ này xuống mồ, không để bất kỳ ai .”
Anh nhìn chằm chằm tôi, đoán những lời tôi sắp nói, bướng bỉnh nói: “Không tay.”
“Anh không tay đâu, bé ngoan.”
“Em đã nói rồi, không bao giờ tay .”
Tôi đã nói , đó là trước khi tôi anh là anh trai tôi.
“Ngay từ , em đã nghĩ là đợi qua giai đoạn này tay, bất kể là bạn trai online hay là anh.”
“ , bây giờ chẳng qua là kế hoạch đẩy sớm hơn một chút thôi.”
Anh ôm chặt tôi, lại tôi đẩy ra.
Tôi quay về phòng, ngăn cách anh ở ngoài cửa.
“Thôi, em yên tĩnh một lát.”
“Hơn nữa, mối quan hệ của chúng ta thế này, chưa chắc mẹ và Thẩm đã đồng ý đâu.”
14
Tôi nhốt mình trong phòng, chặn số Thẩm Thuật, chỉ bản thân yên tĩnh một chút, trước tiên là sắp xếp lại suy nghĩ.
Ban , tôi quả thật chỉ thích người trên mạng đó.
qua khoảng thời gian ở chung này, tình cảm tôi dành cho anh ngày càng nhiều hơn.
Liên tục mấy ngày, tôi không nói chuyện với Thẩm Thuật.
Cứ như thể tôi đã quyết tâm cắt đứt với anh .
Trớ trêu thay, dạo này công ty của anh bận.
Ban ngày bận công ty, ban đêm bận hóa giải hiềm khích với tôi.
Đến cả mẹ tôi và Thẩm phát hiện ra điều bất thường.
Thẩm Thuật lại một lần nữa đứng trước cửa phòng tôi một tiếng đồng hồ.
Tôi tức đến mức giục anh mau đi, anh lại không nghe.
Quả , không mẹ tôi đã đến.
“Tiểu Thuật à, Doanh Doanh đang giận dỗi con không?”
Giọng Thẩm Thuật nhỏ nhẹ: “Không đâu ạ, dì , là lỗi của con… không trách em ấy đâu.”
“Con chỉ mong em ấy thể tha thứ cho con thôi.”
Điều mẹ tôi mong nhìn nhất chính là cảnh hai anh em hòa thuận ở chung.