Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ánh nắng chiếu lên gò má anh, khắc ra một đường nét sắc nơi sườn mặt.
Tôi cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
“Ôn Lê.” – Anh bất chợt quay đầu.
“Em điều buồn cười nhất là không?”
“ rồi, ngay một xác của em, anh cũng không tìm thấy.”
“Anh thậm chí…” – giọng anh khàn hẳn đi:
“Ngay một nơi để tưởng niệm em… cũng không có.”
Tim tôi như một bàn vô hình bóp chặt.
Tôi mở miệng, nhưng không thốt được lời nào.
“Nên, Ôn Lê…”
Anh ngẩng đầu, đuôi mắt ửng đỏ.
“Đừng biến mất nữa.”
Từ hôm trở đi, Lục Lẫm có vẻ bớt gắt gao chuyện “quản chế” tôi.
Ít nhất thì… cổng biệt thự không còn khóa nữa.
【 số hắc hóa giảm còn 75%! Ký chủ cố lên!】
Tôi trên xích đu ngoài vườn, ngơ ngẩn biển hoa hồng nở rộ.
Cảm giác… Lục Lẫm như “thức tỉnh”.
Theo đúng kịch bản ban đầu, lẽ ra Lâm Vũ Tình sẽ dần thay thế vị trí của tôi.
Dù giữa họ có trải qua vài tình tiết ngược luyến tàn tâm vì tôi Bạch Nguyệt Quang.
Nhưng cuối anh ấy vẫn sẽ yêu ấy.
Chứ không phải như bây giờ, hai người bọn họ hoàn toàn không có chút tình cảm nào.
Hệ thống cũng thấy kỳ lạ.
【Tạm thời đừng quan tâm anh ta có “thức tỉnh” không.】
【Ký chủ, kế hoạch của hiệu quả đấy, cố lên!】
Tối , Lục Lẫm về .
xách một hộp bánh kem được đóng gói tinh xảo.
“Bánh mới.”
Mắt tôi sáng lên:
“Cho em hả?”
Anh hừ nhẹ:
“Cho chó.”
Tch.
Trong có chó đâu chứ.
Tôi nhận lấy.
Là red velvet vị tôi thích nhất.
“Anh vẫn nhớ cơ à?”
Lục Lẫm không đáp, đối diện, lặng lẽ tôi ăn.
Ánh mắt anh không còn như , người cũng dịu hẳn đi.
Những ngày tiếp theo, tôi tìm đủ cách dỗ anh vui.
Hệ thống còn hẳn bảng theo dõi số hắc hóa:
Làm bữa sáng (trứng chiên cháy): –1%
Lén là phẳng âu phục cho anh: –2%
anh tăng ca đến nửa đêm: –3%
Một hôm khuya, tôi ôm gối chui phòng ngủ chính.
Lục Lẫm xem tài liệu, mắt hơi nheo lại sau cặp kính gọng vàng.
“Phòng khách ngủ không quen?” – anh không buồn ngẩng đầu.
Tôi mặt dày xuống giường:
“ đây anh toàn ôm em ngủ mà.”
Da mặt dày chính là tuyệt kỹ của tôi.
Tiếng bút cà lên giấy thành một đường dài tăm tắp.
Anh tháo kính, ánh mắt liếc sang:
“Ôn Lê, em bây giờ khác ở điểm nào không?”
“Khác ?”
Anh bất chợt kéo tôi lòng, hơi thở nóng rực phả lên tai tôi.
“Hồi … còn nhỏ, chưa .”
“Còn bây giờ…”
Anh cúi đầu, cắn lên cúc đầu tiên trên áo ngủ của tôi.
Ánh mắt anh… rơi đúng chỗ nguy hiểm.
Tôi tức chạy trối c.h.ế.t khỏi phòng.
【Ký chủ chị chạy ! Đây là cơ hội vàng để giảm hắc hóa không?!】
“Tắt mồm! này phải tính giá khác!!”
Tối cuối công ty, Lục Lẫm hiếm hoi về sớm.
Tôi cuộn trên sofa xem phim.
“Không phải anh có dạ à?” – tôi ngẩng đầu hỏi.
Anh ở cửa, áo vest mặc chỉnh tề, có cà vạt là lỏng lẻo vắt hờ trên cổ.
“Em thắt.”
Anh lại gần, mặt tôi, ánh mắt như nói: không có thương lượng.
Đúng là kiểu ngoài trong nóng, c.h.ế.t vì sĩ diện.
Tôi chống dậy, quỳ lên sofa giúp anh chỉnh cà vạt.
Ngón vô tình chạm yết hầu của anh, cơ thể anh tức căng cứng.
“ tối nay, đi anh.”
Anh nói mà không tôi, như thể tiện miệng bàn chuyện thời tiết.
“Hả? Em á?”
Lục Lẫm cụp mắt:
“Có vấn đề?”
Tôi dám có chắc?
Anh mà nổi hắc hóa lên một thì tôi còn không đủ thời gian dỗ!
Đúng là… nghiệp chướng.
Ba tiếng sau, tôi mặc một váy dài màu đen gương.
váy rất đẹp, tôn dáng vô .
Tôi quay đầu hỏi Lục Lẫm:
“Đẹp không?”
Anh nhấp một ngụm cà phê, giọng nhàn nhạt:
“Bình thường.”
Tôi lại thay một đuôi cá màu bạc:
“Còn này?”
Anh quay mặt đi, vành tai khẽ đỏ lên:
“Xấu.”
Tôi hài lòng gật đầu:
“Vậy mặc này.”
Váy hở lưng, ánh mắt Lục Lẫm dán lên người tôi đến mức sững lại.
Sảnh rượu sang trọng, ánh đèn pha lê chớp lóa.
Vừa , tôi và Lục Lẫm tức trở thành tiêu điểm của mọi ánh .
“Tổng giám đốc Lục, vị này là…?” – Một người đàn ông mặc vest hàng hiệu, cầm ly champagne tiến tới.
Lục Lẫm tôi một , mặt không đổi sắc:
“Bạn gái đi .”
Tốt.
Là bạn gái đi , ít ra không nói là bảo mẫu.
tùng thật nhàm chán. Tôi chẳng quen ai.
Nửa chừng tôi tranh thủ vệ sinh dặm lại lớp trang điểm.
Vừa đóng hộp phấn lại, cửa vệ sinh đẩy ra, ba người phụ nữ trang điểm kỹ lưỡng .
“ là người được tổng giám đốc Lục dẫn đến hôm nay à?”
Người phụ nữ váy đỏ đầu, ánh mắt như định giá một món hàng.
Tôi gật đầu, định lách qua họ để đi.
“Nghe nói trong lòng tổng giám đốc Lục luôn có một Bạch Nguyệt Quang.” – ta không chịu tránh, tiếp tục nói.
“Người c.h.ế.t nhiều rồi ấy.”
Không giấu quý vị, người c.h.ế.t nhiều chính là tôi.
Một người khác ghé sát lại:
“Không lẽ là ?”
Tôi vội xua :
“Tất nhiên là không.”
Nếu Lục Lẫm muốn công khai thân phận của tôi, thì lúc nãy anh nói rồi.
Anh không nói, chắc chắn có lý do.
“Tôi là… một người bạn bình thường.”
ba liếc nhau, sau mới chịu tránh đường.
Tôi nhanh chóng rời khỏi vệ sinh, vừa rẽ qua hành lang thì tức khựng lại.
Lục Lẫm ở cuối hành lang, dựa cửa sổ, hút thuốc.
Ánh trăng bạc chiếu lên sườn mặt anh, khắc nét góc cạnh sắc .
Khói thuốc mờ ảo, ánh mắt anh sâu thẳm tối đen.
Anh thấy tôi.
Lục Lẫm dập tắt thuốc, nhanh về phía tôi.
Tôi vô thức lùi lại, lưng đụng phải bức tường lẽo.