Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Thời gian sống ước tính: 1 tháng.

Tay anh run lẩy bẩy, tờ giấy phát ra âm thanh mỏng manh.

“…Không thể nào.” – Anh cố nặn ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc.

“Lại lừa anh đúng không?”

Tôi lắc , giọng nghẹn lại:

… là thật.”

Tôi không thể ở lại thế nữa.

Càng dây dưa… càng không có lối thoát.

Phải cắt bằng một nhát thật dứt khoát.

Lục Lẫm… xin lỗi.

lại một nữa… lừa anh.

Lục Lẫm không phát điên.

Anh bình tĩnh đến đáng sợ.

Anh từ chức khỏi tất cả việc ở ty, mỗi ngày không rời tôi nửa bước.

Cơn đau ngày càng dữ dội hơn.

Hệ thống nói, là để khiến bệnh tình trông “thật hơn”.

Tôi đau đến mức không ngủ nổi suốt đêm, co người run rẩy trên giường.

Lục Lẫm ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng xoa bụng cho tôi hết đến khác.

“Cố chịu một , bác sĩ nói uống thuốc vào sẽ đỡ hơn.” – Giọng anh dịu dàng, tay lại run rẩy.

Tôi gầy trông thấy ngày.

Tóc rụng nắm lớn.

Lục Lẫm học cách hầm canh, học cách xoa bóp, học đủ mọi để giúp tôi thấy dễ chịu hơn một .

thuốc giảm đau ngày càng không tác dụng.

Tôi thường xuyên đau đến mơ hồ, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh khóc, gào lên:

“Lục Lẫm, đau quá… đau lắm…”

Anh ôm tôi hơn, giọng nghẹn ngào:

“Anh … anh …”

Tôi chưa thấy anh khóc.

Kể cả gặp lại tôi sau năm năm, anh chưa rơi một giọt nước mắt.

bây giờ… nước mắt anh lặng lẽ rơi trên mặt tôi mỗi đêm.

Tuần cuối cùng, tôi đã không ăn nổi gì nữa.

Chỉ sống nhờ vào truyền dịch.

Lục Lẫm tiều tụy đến mức không nhận ra hốc mắt thâm quầng, gò má hóp lại.

“Anh ngủ một .” – Tôi yếu ớt đẩy nhẹ anh ra.

Anh lắc , nắm lấy tay tôi đặt lên má:

“Anh không buồn ngủ.”

Những buổi trưa nắng nhẹ, anh bế tôi ra ban sưởi nắng.

Tôi dựa vào n.g.ự.c anh, lặng lẽ ngắm vườn hồng đang nở rộ phía sau nhà.

“Lục Lẫm.”

“Ừ.”

“Nếu c.h.ế.t rồi… anh phải sống cho thật tốt nhé?”

Cơ thể anh khựng lại một giây, rồi siết tôi hơn nữa.

Tôi cố gắng xoay người, nhìn vào mắt anh.

“Hứa với .”

Anh mím môi.

Đôi mắt đỏ hoe chứa đựng cảm xúc tôi không thể gọi tên.

Rất lâu sau, anh gật :

“….”

Vậy là đủ rồi.

Tôi không gì vướng bận nữa.

Hệ thống ấn định thời điểm tôi c.h.ế.t là một đêm mưa.

Giống hệt năm năm trước.

Cơn đau ập đến dữ dội, tôi cuộn người lại, toàn thân co giật.

Lục Lẫm hoảng loạn nhấn chuông gọi bác sĩ.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, hơi thở yếu ớt:

“Không kịp đâu, Lục Lẫm… không kịp nữa rồi.”

Anh quỳ bên mép giường, giữ tay tôi thật :

“Ôn Lê, cố chịu một thôi, bác sĩ sắp đến rồi… cố thêm nữa thôi…”

Mắt anh đỏ máu.

Tôi bật khóc.

Dạ dày lúc đã không đau nữa.

tim tôi… đau.

thể có một lưỡi d.a.o đang xoáy sâu trong lồng ngực.

Tôi thở dốc, gấp gáp đến tuyệt vọng.

“Lục Lẫm… Lục Lẫm…”

Tôi siết lấy tay anh thật .

“Lục Lẫm…”

Sau … một mình anh ở lại thế … phải làm sao đây?

【Chỉ số hắc hóa: %】

【Tuyến thế đã sửa chữa. Nhiệm vụ hoàn thành.】

nữa quay về thế thực.

Tôi đang… nghỉ dưỡng ở Maldives.

Miếng dưa hấu trên tay nguyên vết cắn dở từ trước .

Ngoài kia, nắng thiêu, mặt biển lấp lánh ánh sáng.

Tôi mở cửa kính bước ra ngoài.

Một luồng không khí nóng hầm hập ập vào mặt.

Lồng n.g.ự.c trống rỗng một mảng.

Không từ lúc nào, nước mắt tôi cứ thế chảy dài.

“Đinh—”

Điện thoại có tin nhắn.

Tài khoản ngân hàng báo có khoản tiền tám con số vừa chuyển vào.

là số tiền hệ thống hứa sẽ trả cho tôi hoàn thành nhiệm vụ.

“…Hệ thống?”

Tôi gọi.

trong hoàn toàn không có âm thanh hồi đáp.

Tôi đứng thất thần trước ban , dưới ánh nắng chói chang.

Mọi … dường thật sự đã kết thúc.

Tháng ba sau trở về, tôi sống trong trạng thái m.ô.n.g lung.

Khoản tiền hệ thống chuyển cho tôi, tôi chưa đụng đến một đồng.

Tôi làm, ăn cơm, ngủ nghỉ thường, giống hệt một cỗ máy bị lập trình sẵn.

Thỉnh thoảng tỉnh giấc giữa đêm, tôi đưa tay về phía bên giường…

Chỉ chạm vào ga trải giường lạnh toát.

Cho đến một ngày.

Tôi lang thang vô định ngoài phố, ngang qua một nhà sách mới mở.

Tấm kính lớn phản chiếu bóng tôi:

Xanh xao, mệt mỏi trông chẳng khác gì một cái xác .

Chẳng hiểu sao… tôi đẩy cửa bước vào.

Bên trong yên tĩnh, hương mực in thoảng ra từ những giá sách gỗ.

Tôi qua hàng kệ, ngón tay lướt qua gáy sách, tâm trí trống rỗng.

Rồi tôi nhìn thấy nó quyển Lược sử thời gian.

Tôi vươn tay định lấy

Thì một bàn tay khác vươn tới cùng lúc.

“Bộp!”

Quyển sách rơi sàn.

Tôi ngẩng lên, ánh mắt chạm phải một đôi mắt quen thuộc.

Đen láy, sâu thẳm, dịu dàng.

Tôi há miệng định nói gì , chẳng phát ra tiếng nào.

Người cúi nhặt cuốn sách lên, đưa cho tôi, khóe môi cong.

Anh nói:

“Bạn gì ơi, cho anh xin WeChat không?”

Về sau tôi mới

Ngày bảy sau tôi , Lục Lẫm đã nhảy sông.

anh cận kề cái , hệ thống đã tìm đến anh.

Thì ra câu nói tôi hôm đã cho hệ thống một gợi ý.

Nếu tôi có thể đến thế Lục Lẫm, thì Lục Lẫm… có thể đến thế tôi.

Chỉ cần cho anh một cái “hệ thống nhiệm vụ”, là đủ.

Tôi chần chừ hỏi:

“Nếu anh ấy hoàn thành lươc tôi, thì anh có phải sẽ phải quay về không?”

Hệ thống đáp:

【Hai người các ngươi là hệ thống khác nhau.】

【Anh ta có thể chọn ở lại.】

Lục Lẫm không hề do dự đồng ý.

Tôi lại hỏi:

“…Vậy Lâm Vũ Tình?”

Hệ thống:

【Đã sắp xếp cho cô ấy một nam chính mới, rất tốt với cô ấy.】

Thế là đủ rồi.

Sáng hôm sau, tiến độ lược Lục Lẫm đã đạt 100%.

Hệ thống hét lên điên:

【Hai người có thể giả vờ một không?! Có ai mới ngày hai đã max 100% không vậy?!】

【Cấp trên điều tra thì chắc chắn nghĩ tôi gian lận mất!】

Tôi nép trong lòng Lục Lẫm, cười tủm tỉm:

“Thế nào? Yêu từ cái nhìn tiên không à?”

Hệ thống:

【……】

Tôi hào hứng vươn tay ôm lấy cổ Lục Lẫm.

Cúi người hôn nhẹ lên môi anh.

Má trái anh đỏ lên.

Tôi nhướn mày, cúi lại hôn lên xương quai xanh anh.

Má phải… đỏ luôn rồi.

Tôi không nhịn bật cười :

“Ừm… là chiếc bánh ngọt nhỏ tôi.”

_HẾT_

Tùy chỉnh
Danh sách chương