Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh từng mỉa mai tôi sống quá trí, chẳng giống phụ nữ chút .
Cũng từng đùa rằng, đến khi gặp được tri kỷ , anh sẽ đá tôi không thương tiếc.
Quan hệ năm nay, hoàn toàn dựa vào nhẫn nhịn của tôi duy trì.
“Anh từng hứa với , sẽ không dẫn người nhà .” Giọng tôi trầm xuống, dán chặt vào món trang sức đắt tiền kia.
Trong đáy Tịch Diên Khanh thoáng qua nét giễu cợt, chẳng hề có ý dỗ dành.
“Khi trở nên nghiêm túc thế?”
Anh ta tiến lại gần, phả khói thuốc vào mặt tôi, ánh đầy thách thức: “Không chịu được à?”
“Không chịu được cút.”
lời như , bốn năm nay anh ta đã nói không biết bao nhiêu lần.
Kết cục mỗi lần đều là tôi cúi xin lỗi, ôm lấy anh ta, cầu anh đừng giận.
Lâu dần, anh nắm được điểm yếu của tôi.
Anh biết chỉ cần buông lời như , tôi chẳng gì được anh.
Tôi quay mặt : “ mệt rồi, ngủ trước đây.”
Tịch Diên Khanh chụp lấy cổ tôi, đường chân mày anh ta sắc lạnh, lúc không biểu cảm luôn khiến người đối diện cảm thấy bị áp bức.
“Tô Vãn Vãn, biết điểm dừng tốt, đừng được đằng chân lấn đằng .”
Tôi giật ra, bước vào phòng khách.
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng sập cửa đùng đùng.
Tịch Diên Khanh rồi.
Anh ta giận rồi.
Tôi biết.
Dù sao từ trước đến nay, luôn là tôi nhún nhường, dỗ dành, chưa bao giờ như hôm nay, tỏ thái độ lạnh lùng với anh ta.
Tôi xoay người, mở điện thoại.
Trong nhóm gia đình, mẹ tôi lại gửi đến một tấm ảnh đàn ông: “Vãn Vãn, đây là người dì giới thiệu, thầy đại học, chín chắn đàng hoàng, con cũng 32 rồi, nên lo đứng đắn .”
Rồi mở nhóm công việc, sếp tag tôi: “Tô Vãn Vãn, công ty mới thành lập phòng chiến lược thương hiệu, đang thiếu giám đốc, tôi thấy năng lực cô phù hợp. Tài nguyên và nền tảng không so với chi nhánh, cô tự cân nhắc nhé.”
Mẹ tôi nhà xem .
Công ty điều tôi lên bộ, mà bộ ở ngay quê nhà.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, hình như tôi không do ở lại thành phố .
Tôi thở dài.
Nói lòng, tôi thực thích Tịch Diên Khanh.
Anh ta đẹp trai, thân hình cực phẩm, giường chiếu giữa chúng tôi cũng hợp đến hoàn hảo.
Quan trọng hơn, anh ta đủ cặn bã.
Ở anh ta thoải mái, tôi không cần nghĩ đến tương lai, cũng chẳng cần có trách nhiệm gì với anh ta.
năm áp lực đè , tôi chỉ tìm ai đó giải tỏa, mà tôi lại là đứa mê trai đẹp, chọn tới chọn lui, cuối cùng gặp được Tịch Diên Khanh.
năm đỉnh cao nhất của anh ta, đều cạnh tôi.
Khi tôi vì KPI mà rối bời, chính anh ta bằng thân mình dỗ dành tôi vô số đêm dài.
Dù anh ta có bao nhiêu phụ nữ, cũng khá sạch sẽ, cô nàng kia đều phải định kỳ nộp giấy khám sức khỏe.
Tôi phòng ngừa cẩn thận, cũng chẳng lo bệnh tật.
Sau kiếm được người hợp gu thế … bạn giường thôi, cũng chẳng dễ .
Nhưng cũng chẳng sao. Yêu đương là một , kết hôn sống đời lại là khác.
Tôi thích Tịch Diên Khanh.
Nhưng tôi cũng biết rõ, anh ta không phải người thích hợp cưới.
Giờ , trò chơi kết thúc rồi.
Chương 3
Tịch Diên Khanh cả đêm không .
Vài ngày tiếp theo, anh ta như bốc hơi khỏi nhân gian.
Tin nhắn tôi gửi chẳng có hồi âm, gọi điện thuê bao tắt máy.
Gửi thêm lần , chỉ lại dấu chấm than đỏ.
Anh ta chặn tôi rồi.
Một chiêu chiến tranh lạnh quen thuộc.
Trước đây cũng từng như .
Tịch Diên Khanh giỏi nhất là chiến tranh lạnh, mỗi lần đều do tôi chạy đến công ty quản , đến phòng gym anh hay lui tới chặn đường, mềm mỏng dỗ dành, anh mới chịu gỡ tôi khỏi danh sách chặn.
Chỉ là lần , tôi đang bận bàn giao công việc, chẳng có thời gian chơi trò ấy .
Buổi tối khi tôi đang đặt vé máy bay bộ, điện thoại vang lên.
Là trợ của Tịch Diên Khanh gọi tới.
dây kia nhạc đinh tai nhức óc, lẫn với tiếng cười đùa nam nữ.
“Cô Tô, anh Diên Khanh uống nhiều quá, đang ở CLB Rosemary, cô có đến đón anh ấy không?”
Tịch Diên Khanh thích bar bủng.
Gia cảnh anh ta giàu có, siêu mẫu chỉ là vì đam mê và năng khiếu.
Tôi từng hỏi sao anh ta không tiếp quản sản nghiệp gia đình, anh ta cười khẩy nói, con công, chim sẻ, cả lũ con riêng vì tranh gia sản mà đánh nhau vỡ , anh ta lười nhúng .
Dù sao cổ phần của ông nội và mẹ sớm muộn gì cũng thuộc anh ta, đời anh chỉ sống tùy hứng.
Tịch Diên Khanh chẳng có chí tiến thủ, hoàn toàn trái ngược với tôi.
Mỗi lần tôi kể với anh ta mình vừa chốt được hợp đồng lớn, hay được thăng chức, anh ta đều chẳng hứng thú.
Anh từng châm chọc: đến chết chỉ lãnh đồng tiền lương, chẳng đủ anh mua một cái đồng hồ, có ý nghĩa gì?
Tôi biết, từ gốc rễ, chúng tôi vốn không phải cùng một loại người.
Ngoài thân , chúng tôi chẳng có điểm chung .
Tôi không hiểu tâm hồn anh ta, tôi chỉ tham luyến xác.
Anh ta không tâm đến nỗ lực của tôi, chỉ quen với hiểu nơi tôi.
Cũng tốt. Như lúc chia , chẳng ai đau lòng.
Tôi nghĩ một lúc, đồng ý.
Cúp máy, tôi liếc nhìn vé máy bay, mười giờ sáng hôm sau.
Tôi thở dài.
ra tôi cũng chưa chia sớm thế .
Tôi và Tịch Diên Khanh hợp trên giường.
Gần đây áp lực đổi vị trí quá lớn, tôi định chia xong thêm “phát cuối”.
Tôi bĩu môi, thấy hơi tiếc. Nhưng đã có cơ hội rồi thuận nước đẩy thuyền thôi.
…
Tới quán bar, Tịch Diên Khanh đang bị vây giữa khu ghế sofa.
Nam nữ đủ cả, ai nấy ăn mặc thời thượng, điểm chung là ai cũng đẹp, mặt mũi căng mọng collagen, nhìn là biết trẻ.
Cũng đúng, Tịch Diên Khanh có tiền có sắc, lại hào phóng, cái vẻ phong lưu ấy đặt trên người anh ta chẳng khác khí chất đặc trưng của siêu mẫu.
Tôi sờ lên đuôi đã có chút nếp nhăn, nhớ lại câu anh ta từng chê bai tôi.
“Tô Vãn Vãn, cũng 32 rồi, có chăm sóc da một chút không? Đừng sống lôi thôi chứ.”
Không trách anh ta chê tôi, hóa ra quanh anh toàn là cô đôi mươi.