Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Phó Chiếu lấy một hộp thuốc, mở tờ hướng dẫn, chăm chú đọc từng dòng.
Tôi ngẩn người anh.
Tôi nhớ lần gặp anh, cũng là dáng vẻ đó, cầm báo cáo tài chính cau mày xem xét cuộc họp.
đó, tôi ngồi ở vị trí xa nhất, giữa chúng tôi cách hơn chục người.
Anh trông thật cao cao tại thượng, xa cách và lùng.
Nhưng bây , người đàn ông chỉ quan tâm tới dự án trên chín chữ số, lại đang ngồi trước mặt tôi, nghiên cứu một tờ giấy hướng dẫn thuốc bé tí.
Ánh đèn vàng ấm áp của phòng khách chiếu lên người anh, áo khoác cởi , tay áo sơ mi xắn tới khuỷu, ánh sáng mềm lại những đường nét sắc , khiến anh trông vô cùng dịu dàng.
Tim tôi bỗng đập thình thịch một cái, âm thanh vang vọng .
Tôi nghĩ, xong .
Tôi bước , tựa vào người anh.
Anh vòng tay ôm lấy tôi, đắp chăn lên người tôi: “ vậy? Khó chịu lắm à?”
Tôi rúc vào ngực anh, giọng nghèn nghẹn: “Phải đây, Phó Chiếu, hình như em ngày càng thích anh hơn .”
Anh nhướng mày: “Chẳng lẽ trước đó không thích?”
“Không phải… là…” tôi không diễn tả cảm giác ấy. Tôi luôn sợ yêu, sợ mất kiểm soát.
Tôi sợ mình sẽ trở thành người như mẹ tôi.
Nhưng bây , cảm giác này… dường như cũng không tệ.

Uống thuốc xong, tôi ngủ một giấc thật sâu, không mộng mị.
Tỉnh lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, óc cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tôi lật chăn xuống giường, hào hứng tìm Phó Chiếu, định nói với anh là tôi đỡ .
“Phó Chiếu—”
Giây tiếp theo, tôi chết lặng trước cửa thư phòng, đối mặt với ánh mắt tanh của Phó Chiếu.
tay anh là chiếc laptop của tôi.
Trên màn hình là thanh dấu trang trình duyệt.
Một thư mục tên “Chiến lược theo đuổi Phó Chiếu” đang mở , bên là dày đặc các đường link:
“Bài phỏng vấn cựu sinh viên Phó Chiếu”
“Phân tích phòng gym và tuyến đường chạy bộ anh ấy hay
“Tổng hợp các tạp chí chuyên ngành Phó Chiếu đăng ký”
“Thương hiệu và khẩu vị cà phê yêu thích của Phó Chiếu”
Chương 12
Phó Chiếu rời .
Không nổi giận, không tranh cãi.
Anh không nói gì, thậm chí không tôi lần cuối.
Tôi đứng chết trân tại chỗ, muốn gọi anh, nhưng lại không thốt nên lời.
Cảm giác mệt vì cảm cúm vẫn còn, nhưng tôi chẳng còn cảm nhận .
Chỉ thấy trống rỗng tim, lẽo hoảng sợ, như mọi cơn gió của mùa đông đều rót vào tim tôi.
Hai ngày sau, tôi khỏi bệnh, lại việc.
Tôi vẫn tăng ca như thường, vẫn lấy cà phê ở phòng trà.
Nhưng không còn gặp lại anh.
Thì , khi anh cố ý tránh tôi, tôi thật không nào gặp anh.
WeChat vốn ngày nào cũng hiện thông báo, đây hoàn toàn im lặng.
Anh như , thật quên tôi .
Đôi khi tôi tự giễu, may anh không đuổi việc tôi, đúng là người rạch ròi công tư.
Nhưng cũng tôi tức nghiến răng, thà anh giận dữ trả đũa, còn hơn là dửng dưng như chưa từng quen biết.
Tôi cũng không tìm anh .
Bị bắt tại trận như vậy, còn gì để nói?
giải thích thế nào, cũng chỉ là ngụy biện.
Với điều kiện của Phó Chiếu, những cô gái mưu đồ với anh xếp hàng tới tận nước Pháp. Tôi chỉ là nhờ vào gần gũi may mắn đắc thủ. Tôi và họ, chẳng khác gì .
Tôi về nhịp sống cũ: một mình, tan ca một mình.
Rõ ràng trước đây vẫn quen như thế, nhưng sau khi nếm trải ấm áp của hai người, đột nhiên lại cô đơn, thật rất khó chịu.
Trái lại, – không biết từ đâu nghe tin tôi “bị đá” – bắt đeo bám tôi không ngừng.
Lại một lần bị anh ta chặn dưới lầu công ty, tôi bất lực thở dài:
“Anh còn muốn gì? Tôi nói , tôi sẽ không lại với anh.”
tựa vào chiếc xe thao, khuyên tai lấp lánh dưới ánh đèn đường.
Anh ta nhướng mày: “Dù bây em cũng độc thân, độc thân với ai chẳng như , lại với anh thử xem?”
“Anh thua gì tên Phó kia? mặt anh —”
“Tiền? Anh cũng không thiếu. Thứ cho , anh cho gấp đôi. em cứ phải dính vào ?”
Tôi chẳng buồn tranh luận, cau mày nói: “Tôi thích anh ấy, liên quan gì anh?”
cười. tôi thật thấy bất công – nụ cười đáng ghét như vậy, trên gương mặt anh ta lại vẫn cứ đẹp chết người.
“Em thích .” Giọng anh ta băng, giễu cợt.
“Nhưng thích em ?”
Anh ta tiến lại gần, ánh mắt tối sầm:
chỉ thích cái phiên bản hoàn hảo em giả vờ thôi. Còn anh không vậy, anh thích em bây , là em thật .”
với em vốn không cùng đường. Tô Vãn Vãn, tình cảm từ diễn kịch, gì hay ho chứ?”
Câu nói cuối cùng, đâm trúng tim tôi.
Đúng vậy, tôi và Phó Chiếu, chẳng qua chỉ là một mối tình dàn dựng.
Nhưng tình cảm tôi dành cho anh, không phải giả. Tôi thật lòng, thích anh ấy.
Thế nhưng như nói, thì chứ?
Phó Chiếu sẽ không còn yêu tôi .
Một người như anh, bị tôi lừa dối, với anh nói, đó là một vết nhơ không xóa đời.
“Tô Vãn Vãn, chúng ta mới là sinh để dành cho .” Giọng trầm thấp đầy dụ hoặc, như yêu tinh biển nửa đêm, muốn kéo con mồi vào đáy sâu.
Tôi há miệng, đúng định nói gì đó thì điện thoại reo.
Cúi , là một tin nhắn WeChat.
Phó Chiếu gửi .
“Rảnh không? Lát anh tới đón em, mình gặp một chút.”
“Không.” Tôi ngẩng .
“Hả?” Anh ta ngạc nhiên.
“Tôi nói, tôi không muốn lại với anh.”
Tôi thẳng vào mắt anh ta, nghiêm túc từng chữ một:
“Tôi không thích anh.”
Tôi sẽ không chấp nhận tạm bợ .

Tùy chỉnh
Danh sách chương