Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
bên ngoài càng càng to, dường như không có dấu hiệu dừng lại.
Một sau, anh lại thăm trán tôi một lần , thay khăn ướt mới.
Điện thoại bỗng reo, anh nhận máy định bước ra phòng ngủ.
Nhưng tôi giữ chặt cổ tay anh.
“Đừng đi…”
Tôi quá quen những cảnh như thế rồi.
Giữa đêm, cuộc gọi đến – hoặc là công ty, hoặc là Hứa Điềm.
Có lẽ do đang bệnh, con người trở nên yếu đuối hơn thường lệ, đôi mắt tôi phủ đầy hơi nước, vô thức dụi đầu vào cổ tay anh:
“Anh Niệm… ở lại em một , được không?”
Đầu dây bên kia còn đang nói gì đó, yết hầu anh khẽ chuyển động.
Tiếng sấm rền vang, rơi ào ạt.
đói lại trỗi dậy một cách âm thầm.
Tôi hít mũi, cố to mắt để trông đáng thương hơn:
“Đừng đi… Em sắp đói chết rồi…”
Anh nhìn tôi, không có dao động.
im lặng kéo dài.
Ánh mắt tôi dần dần tối đi vì hụt hẫng.
Tôi chợt nhớ lại lời anh từng lạnh lùng đẩy tôi ra nói:
“Trong đầu em ngày nào cũng chỉ nghĩ đến mấy chuyện hôn hôn ôm ôm thôi à?”
Tôi cắn , thào:
“Nhưng mà em thật đói…”
“Không nhịn được à? Một tuần một lần còn chưa đủ ? Nếu không biết kiềm chế ham , em có gì mấy con mèo chó hoang ngoài đường?”
Anh mất kiên nhẫn, liên tục truy hỏi, từng câu như đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi không kìm được nước mắt, nhưng lại sợ khiến anh khó chịu hơn, đành cắn , lặng lẽ rơi lệ.
Anh từng nói tôi phải biết giữ trọng.
Nhưng bản năng của một tiểu yêu tinh chưa bao giờ chịu kiểm soát của lý trí.
đói kéo dài sẽ nuốt chửng toàn bộ lý trí, chỉ để lại bản năng sinh tồn nguyên thủy thấp hèn nhất.
Lần đầu tiên không chịu nổi mà ra ngoài “kiếm ăn”, anh gần như tức đến bật cười, rồi dụ dỗ tôi ký kết khế ước.
Anh bảo, đó là cách để ràng buộc tôi – cũng là bảo vệ tôi.
“Đàn ông ngoài kia bẩn thỉu lắm.”
Anh không tôi tiếp xúc ai , nhưng lại chẳng bao giờ cho tôi ăn no, như bây giờ vậy.
Người đàn ông trước mặt dập máy, liếc nhìn tôi, cười khẽ:
“Tặc, phiền thật.”
Giọng điệu lạnh lùng, chẳng gì trước đây.
Tôi nhìn theo bóng anh rời phòng, nước mắt dâng đầy hốc mắt.
6
Chỉ là… buồn chưa tới năm phút.
Anh đã quay lại, xuất hiện trong tầm nhìn mơ hồ của tôi.
Một ly sữa nóng được đưa đến bên tôi.
Tôi ngẩn người ngẩng đầu, đôi mắt long lanh ngấn nước, ngây ngốc nhìn anh.
“Nhìn tôi làm gì,” giọng anh lười biếng, “không phải đói ?”
Tôi hé .
Sữa ngọt ngào, áp trôi dọc đầu lưỡi, thực quản. Nhưng ánh mắt tôi không rời anh.
Anh cứ thế cầm ly, đút tôi uống nửa ly, rồi quay đầu đi, không nhìn tôi, ra lệnh:
“ cầm mà uống.”
“Dạ…” Tôi hít mũi, ngoan ngoãn nâng ly lên, giọt nước mắt từ lông mi vặn rơi vào sữa.
Giọt nối tiếp giọt , ngày càng nhiều.
Dường như anh không chịu nổi , đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt tôi, giọng dịu lại:
“Khóc gì thế?”
Tôi mím :
“Em tưởng anh sẽ đi mất…”
“ tôi ở lại đến vậy?”
Anh cúi đầu, ánh mắt chạm vào mắt tôi.
Tôi mắt đỏ hoe, gật đầu:
“Ừm… Em rất .”
Anh vốn rất bận.
Từ sau khi ký khế ước, anh càng ít dành thời gian cho tôi.
Có vì anh theo đuổi nghiệp, hoặc… vì anh nghĩ mối quan hệ giữa chúng tôi không đáng để tốn sức gìn giữ.
Cho nên anh chưa từng quan tâm xúc của tôi.
Nhưng tôi cứ hy vọng.
Giống như .
“Đêm nay anh còn đi không?”
“Không,”
Anh nhìn giọt lệ trong mắt tôi, rồi liếc ra trắng xóa ngoài cửa sổ, hờ hững nói:
“Không thấy đang sấm chớp à?”
7
quá to, biệt thự lại ở nơi hẻo lánh.
Khoảng một tiếng sau, thuốc hạ sốt mới được mang đến.
Anh lại kiểm tra trán tôi, đưa ly nước đến miệng tôi, đút thuốc.
Khi anh xoay người, tôi liều lĩnh níu cổ áo anh, đôi mắt ngấn lệ, khẽ nhắc:
“Đói… Đói lắm…”
Bước chân anh khựng lại, cau mày:
“Còn đói ?”
“Đói.”
Tôi nhìn anh van nài, đáng thương nói:
“ được hôn…”
Ánh mắt anh tối lại, lạnh buốt, không có dao động.
Tôi không nhịn được làm nũng:
“Làm ơn mà… chồng ơi…”
Chiếc đuôi của tiểu yêu tinh không kiềm được mà vươn ra.
Rón rén chạm vào eo anh.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, rồi gạt tay tôi ra.
“Anh Niệm…”
Tôi cuống quýt, định nói không hôn cũng được, chỉ cần ôm là đủ…
Nhưng chưa kịp nói hết, anh đã đặt ly sữa , quay người nắm cổ tay tôi, đè tôi giường.
hẳn mùi tuyết lạnh thường ngày.
Hơi thở trên người anh hôm nay trầm nóng, sống mũi cao lướt nhẹ qua má tôi, đúng đặt một nụ hôn lên hàng mi ướt sũng.
Chỉ là một chạm nhẹ, cũng đủ khiến đói sâu trong tôi lại trỗi dậy mãnh liệt.
giác áp … quen thuộc đến lạ.
Tôi không kìm được mà áp sát anh, đuôi mắt ửng đỏ, khẽ nỉ non:
“Chồng ơi… hôn em…”
Anh dễ dàng đè phần eo đang cong lên của tôi, giọng lười biếng pha trêu chọc:
“Đừng nhúc nhích.”
Khát khao trong mắt tôi gần như sắp tràn ra ngoài.
Anh chọc nhẹ vào má tôi, nhướn mày:
“Đói đến mức luôn?”
Tôi ức nói:
“Anh bỏ đói em lâu lắm rồi còn gì.”
Anh hỏi:
“Chỉ cần hôn là no à?”
Tất nhiên là không rồi.
Tôi nuốt nước bọt.
Anh khẽ bật cười, buông tay không đè tôi .
Anh kéo tôi nằm lên vòng eo rắn chắc của mình, ngả lưng nằm lười nhác:
“ mình đến .”
Tôi đỏ mặt, ngón tay run rẩy đưa lên cởi bộ đồ đua của anh.
Nhưng cái khóa kéo trên đồ đua nặng hơn bình thường, lại được thiết kế siết rất chặt.
Tôi kéo mãi không được, đành ngước mắt nhìn anh cầu cứu.
Anh xoa má tôi đang nóng bừng, thở dài:
“ ngốc thế hả?”
kéo tôi lại hôn, anh tiện tay kéo mạnh khóa áo tận đáy, giúp tôi thoát vật cản kia.
6
Lần đó chắc chắn là lần tôi được Giang Niệm cho ăn no nhất từ khi anh nhặt về, cũng là lần hiếm hoi tôi nhận được nguồn năng lượng tràn đầy trong cơ .
đói cồn cào nôn nao trong lòng hoàn toàn dịu lại, thay vào đó là một giác áp, thoải mái chưa từng có.
Đầu óc quay cuồng, nhưng dễ chịu, thậm chí từng kẽ xương cũng như đang lên.
điều quan trọng hơn cả…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Giang Niệm đang nằm cạnh tôi.
Tôi không kìm được mà rướn qua hôn anh.
“Lại đói rồi à?”
Anh lười nhác hé mắt, tay vòng ra giữ thắt lưng tôi.
“Không có.”
Tôi ngoan ngoãn nằm úp trên ngực anh, vẽ vòng tròn:
“Chỉ là thấy anh dạo đặc biệt dễ thương thôi.”
“Dễ thương cỡ nào?”
Anh tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
“Rất kiên nhẫn, rất chu đáo, rất tâm lý,”
Tôi giơ ngón tay ra đếm,
“Còn , rất lợi hại, theo mọi nghĩa.”
Anh bật cười, tiếng cười vang trong lồng ngực khiến tim tôi đập nhanh mấy nhịp.
Tôi chưa từng thấy anh cười như vậy.
“À mà hôm nay anh không đi làm ?”
Anh mặt tỉnh bơ:
“Ừ, mấy hôm nay đang nghỉ phép.”
Mắt tôi lập tức sáng rực:
“Vậy mai anh có ở bên em mừng sinh nhật đúng không?!”
“Nếu không có gì bất ngờ được.”
Tôi phấn khích cầm iPad lên bắt đầu lên kế hoạch.
Anh cầm điện thoại của tôi từ đầu giường, cắm sạc rồi nguồn.
Anh nói điện thoại tôi không đặt mật khẩu rất nguy hiểm, nên đã giúp tôi cài vân tay khóa.
Khi tôi lại WeChat…
Phát hiện toàn bộ tin nhắn cũ đã xóa sạch.
“Bộ nhớ em đầy rồi, tiện tay anh dọn giúp.”
Tôi gật đầu:
“Dạ, được mà.”
7
Ngoài trời lất phất không ngừng.
Người đàn ông tủ quần áo, ngón tay lướt qua hàng sơ mi, ánh mắt còn mang theo lơ đãng kén chọn.
Bất ngờ, một chiếc váy ném thẳng lên người tôi.
“Mặc vào, anh dẫn em ra ngoài.”
Tôi ngẩng đầu chiếc iPad:
“Đi đâu vậy?”
Anh chậm rãi cài từng cúc áo sơ mi được may đo riêng, động tác nhiên đến mức không nhiên hơn:
“Em không phải thích Amy à? Anh đưa em đi gặp cô ấy.”
“Hả?” Tôi bất ngờ đến choáng váng:
“Ngay bây giờ á?”
Amy là giọng ca chính của ban nhạc tôi yêu thích nhất.
Danh sách nhạc của tôi toàn là bài của cô ấy, đến hình nền điện thoại cũng là ảnh cô ấy.
Anh giọng nhàn nhạt:
“Ừ, đưa em đi xem họ thu âm.”
Tôi phơi bày kinh ngạc vui sướng lên hết gương mặt:
“ anh quen được cô ấy vậy?”
“Bạn.” Anh đáp gọn.
Tôi nhìn anh vẻ khó hiểu:
“Vậy trước anh không chịu đi xem biểu diễn em?”
Anh mặt không đổi sắc:
“Bỏ tiền ra để xem bạn mình biểu diễn, không thấy dư thừa à?”
Ngẫm … cũng có lý.
Đầu tôi xoa một cái đầy tùy tiện.
“Mau, dậy đi.”
“ ơn chồng yêu!”
Tôi quăng luôn cái iPad, nhào vào lòng anh, hôn chụt chụt khắp mặt như chim gõ kiến.
Anh ôm eo tôi, khóe cong cong:
“Vui đến vậy à?”
“Vui cực kỳ cực kỳ luôn! Còn yêu anh cực kỳ cực kỳ !”
Nếu đuôi của tôi còn ở đây, chắc chắn tôi sẽ vươn trái tim ở đầu đuôi ra đưa tận mặt anh luôn!