Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

thân Lâm Thu dốc hết tâm tư đuổi Tần Dã suốt tháng trời, thanh tiến độ vẫn dậm chân tại chỗ.

Nào là cơm trưa mỗi ngày, tiệc tùng nào cũng đưa đón, trời nắng mang nước, mưa che ô, Tần Dã ở , cô ấy ở .

Thế nhưng Tần Dã vẫn lạnh lùng như băng.

Gần đây thậm chí còn bắt đầu tránh mặt cô ấy.

người không phải thanh mai trúc mã sao?” Tôi thực sự không nhịn được lên tiếng.

“Cậu không hiểu , dân có tiền bọn tớ chơi sang lắm.” Lâm Thu lập tức sụp đổ.

Đúng tôi vừa đảo xong, chuẩn bị vùi đầu đống tài liệu thì Lâm Thu đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, kích động nói:

“Phỉ Phỉ, nơi nào có Tần Dã chắc chắn có Thẩm Hướng Bắc. Cậu đi quyến rũ Thẩm Hướng Bắc đi, như vậy phải tớ sẽ biết tung tích của Tần Dã sao!”

“Tiểu thư à, cậu đ i ê n rồi! Thân phận của tớ là gì mà dám quyến rũ anh ta?”

Thẩm Hướng Bắc kia chính là đóa hoa cao lãnh nổi tiếng, lại là thiếu gia nhà tài phiệt. Còn tôi, một nhân viên văn phòng lương tháng mười ba ngàn tệ, ông chủ còn chịu tăng lương.

“Ôi dào, nếu bọn họ dám ức h.i.ế.p cậu, tớ sẽ mua hot search nói bọn họ ức h i ế p người nghèo, dễ bị mắng lắm.”

“Vả lại, Thẩm Hướng Bắc nổi tiếng là người có tính khí tốt, anh ta sẽ không gì cậu .”

“…” Tớ cảm ơn cậu.

Dưới sự thúc giục của Lâm Thu, tôi chủ động kết WeChat với Thẩm Hướng Bắc.

Từ câu “Xin chào” ban đầu cho đến “Tôi có nấu chút canh, anh có muốn tôi mang đến không?”.

Tôi đã hóa thân thành một tình tuyệt vọng kém gì Lâm Thu.

Thậm chí còn tình hơn cả cô ấy, ân cần chu đáo đến từng li từng tí, thái độ thì khỏi chê.

Phải nói rằng kế hoạch của cô ấy thực sự có hiệu quả, mỗi lần tôi hỏi Thẩm Hướng Bắc ở , gì để thu thập thông tin, Tần Dã phần lớn đều có mặt.

2

“Thẩm tổng, anh vậy? Tôi có nấu một ít canh gà cho anh.”

“Tần Dã đi tác rồi, thứ tuần mới .”

Hình như đoán được tôi muốn hỏi gì, Thẩm Hướng Bắc thẳng thắn trả lời.

“Thấy chưa, tôi đã bảo là cậu lộ liễu quá mà.”

tình dày dặn kinh nghiệm nhất định phải biết lùi một để tiến ba , giảm bớt sự hiện diện của mình, như vậy mới có khả năng một đòn trúng đích.

Vốn dĩ tôi mười lần thì sáu lần vô tình gặp mặt còn có vẻ khoa học, Lâm Thu thì hay rồi, lần nào cũng chạm mặt.

Vừa thấy Thẩm Hướng Bắc, cô ấy đã cười gượng gạo như trộm: “Trùng hợp quá Thẩm Hướng Bắc, anh cũng ở đây à.”

“Trốn tớ mà trốn tận nước ngoài cơ đấy.” Vẻ mặt Lâm Thu tối sầm lại: “Phỉ Phỉ, cậu nói xem có phải Tần Dã thực sự rất ghét tớ không?”

Thấy cô ấy buồn bã, tôi cũng không nỡ nói thêm gì.

“Sao lại thế được, tổng tài mà, bận thật sự ấy.”

“Cậu xem cái lão chủ bóc lột nhà tớ kìa, ty bé tí tẹo mà ngày nào cũng đi tác.”

Biết , Tần Dã thực sự đi tác thì sao. Giữ vững Thẩm Hướng Bắc vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

Vì hạnh phúc của thân, tôi vẫn xách hộp cơm lên đường. Đến dưới lầu ty anh ta, không ngoài dự đoán, tôi lại bị chặn lại. Cô lễ tân vừa mỉm cười vừa nghiến răng ken két:

“Lần thứ bao nhiêu rồi đấy? Mấy cô gái trẻ bây đúng là không từ thủ đoạn nào để gả hào môn.”

“Đúng vậy , Thẩm tổng căn bản thèm để ý đến cô ta.”

“Thẩm tổng, chào anh! Canh gà tôi để dưới lầu rồi nhé.”

Vẫn như mọi , để lại tin nhắn thoại cho Thẩm Hướng Bắc, tôi chuẩn bị lặng lẽ rời đi. Ai ngờ chưa kịp ra cửa, tôi đã đụng phải anh ta vừa ra từ thang máy.

“Tống Trà Phỉ.” Hình như đây là lần đầu tiên anh ta tên tôi, tim tôi khẽ lỡ nhịp.

“Thẩm… Thẩm tổng, chào anh.”

“Trùng hợp thật, .”

Thẩm Hướng Bắc thở dài, liếc phía hộp canh gà ở quầy lễ tân: “Không phải đã nói Tần Dã ở nước ngoài rồi sao?”

“Thẩm tổng hiểu lầm rồi, tôi thực sự chỉ muốn mang canh gà cho anh thôi, đây chỉ là trùng hợp.”

“Ồ?” Anh ta nhướng mày, ánh đầy nghi ngờ và dò xét.

“Thật mà, tôi thực sự là muốn…”

“… đuổi anh.”

Vừa nói xong, chính tôi cũng cảm thấy mặt nóng ran, nhưng vì đại kế đuổi tình yêu của Lâm Thu, tôi vẫn phải dày mặt bịa tiếp:

“Thu Thu cô ấy thực ra chỉ muốn đi cùng tôi thôi, quân sư mà, quân sư thì phải ra trận chỉ đạo chứ, .”

Trong khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên cảm thấy có chút may mắn. May mắn là Thẩm Hướng Bắc, cậu thân của tổng tài kia, tính khí tốt, bình thường không hay gây khó dễ cho người khác, nếu là tổng tài khác, có lẽ tôi đã bị ném ra ngoài cửa rồi.

Thẩm Hướng Bắc khẽ bật cười, đôi môi nhạt màu khẽ cong lên thành một nụ cười: “Ừ.”

“Vậy… vậy tôi xin phép không phiền Thẩm tổng nữa.” Thấy anh ta không nói gì thêm, tôi cúi người chuẩn bị chuồn.

Anh ta đột nhiên nắm lấy tay tôi, hơi thở ấm áp phả tai, khiến lòng người xao động.

đuổi người ta mà ngày nào cũng ‘Thẩm tổng’, em lịch sự thật đấy.”

Đầu óc tôi nổ tung. Mẹ nó, cái sự hèn mọn của bên B c.h.ế.t tiệt đã ăn sâu xương tủy rồi.

3

Kể từ lần bị Thẩm Hướng Bắc trêu chọc đến mức bỏ chạy khỏi tập đoàn Thẩm Thị, tôi bắt đầu cuộc sống của một tình chỉ giới hạn trên mạng internet.

Một là Tần Dã không có ở đây, là lần thực sự quá xấu hổ. Đối với một người thuộc tuýp hướng nội mà nói, khác nào bị lăng trì ngay tại chỗ.

Nguyên tắc của tình là chỉ cần không bị chính chủ chế nhạo trực tiếp, thì mặc định là chưa thất bại.

Tôi bắt đầu rút kinh nghiệm, tuyệt đối không gửi một chữ “Thẩm tổng” nào nữa, và mạnh dạn thử những cách không hề “ tình”.

“Hướng Hướng?”

Thẩm Hướng Bắc trả lời ngay lập tức bằng một dấu chấm hỏi.

Xong rồi, sao anh ta lại xem nhanh như vậy? Tin nhắn vốn dĩ tôi gửi đi với trái tim run rẩy, còn định bụng sẽ thu hồi lại. Những thứ khác thì không sợ, chủ yếu là sợ bọn họ tôi không bình thường, lưng lại xì xào bàn tán tôi là “con điên ”.

Vội vàng gửi một câu “Chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng thức khuya thêm nhé” rồi tôi tắt khung chat. Đối phương không trả lời nữa, tốt thôi, rất tổng tài.

Tần Dã vẫn chưa , Lâm Thu buồn chán quá, rủ tôi đi mua sắm cùng cô ấy.

đến việc mỗi lần đều có thể ké được chút đồ hiệu của người giàu, tôi “miễn cưỡng” bỏ dở việc dang dở, nhanh chóng ra khỏi nhà.

Vừa xem lát nữa sẽ “chặt chém” Lâm Thu món gì ngon ngon, cô ấy đột nhiên huých tay tôi.

“Ê! Ê! Thẩm Hướng Bắc.”

Tôi nhìn hướng cô ấy, Thẩm Hướng Bắc nghiêng đầu nói với một cô gái bên cạnh, cười rất dịu dàng. Khung cảnh thật đẹp, chỉ là không hiểu sao, có chút chói .

“Phỉ Phỉ, xin lỗi cậu nhé, tớ thực sự không biết…”

Lâm Thu có chút áy náy: “ đây anh ấy chưa từng có gái.”

“Không sao .”

Tôi vỗ vai cô ấy: “Vốn dĩ chỉ là giả vờ đuổi anh ta thôi mà.”

“Cậu không có cảm giác gì với anh ấy sao?”

“Tại vì anh ấy tính khí thực sự rất tốt, tớ bảo cậu tiếp cận anh ấy cũng là muốn tác hợp cho người đấy.”

“Thôi thôi thôi.” Thấy cô ấy còn muốn nói nữa, tôi ngắt lời: “Chúng sinh bình đẳng, ghét bỏ mọi tên tổng tài tư bản.”

Có lẽ động tĩnh của chúng tôi hơi lớn, Thẩm Hướng Bắc đột nhiên nhìn phía . Khoảnh khắc ấy, tôi thậm chí còn có chút căng thẳng và chột dạ, giống như bị người ta phát hiện ra điều gì , vội vàng kéo Lâm Thu rời đi.

Bị náo loạn như vậy cũng còn tâm trạng mua sắm tiếp, vì vậy tôi viện cớ phải viết kế hoạch, chào tạm biệt Lâm Thu rồi tách ra.

đợi xe, tôi đột nhiên nhìn thấy Thẩm Hướng Bắc từ xa đi tới. đến cô gái vừa nãy, tôi có chút sợ anh ta rằng tôi cố ý đợi, tôi quay người nhanh hơn, cố gắng trốn khỏi hiện trường.

Dù sao thì bị người ta tình giữa phố hay là tránh xa anh ta một chút đều là rất xấu hổ mà. Tôi còn PR nữa, nếu bị người ta chụp ảnh đưa lên hot search, để mấy thầy cô báo chí thấy rồi đăng lên vòng bè, thì tôi còn mặt mũi nào nữa?

Thẩm Hướng Bắc đột nhiên tôi lại: “Tống Trà Phỉ, đứng lại.”

Tôi khựng lại, thu chân định chạy trốn.

“Thẩm tổng, trùng hợp quá, .”

Anh ta sải đi đến mặt tôi: “Chạy gì?”

“Hả? Không có chạy ạ.” Tôi cười gượng. Không dám nhìn thẳng anh ta.

Thẩm Hướng Bắc im lặng một hồi lâu, tôi có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên, chạm phải đôi đen láy chứa đầy ý cười.

“Không phải hôm ‘Hướng Hướng’ à? Sao lại là ‘Thẩm tổng’ rồi?”

“Anh là anh hùng bàn phím à?”

Tôi bị nghẹn họng, không nói được một lời. Anh ta căn bản không hiểu những lời lẽ “táo bạo” kia là tôi đã phải xây dựng tâm lý bao lâu mới dám gửi đi.

Đúng tôi nghẹn đến đỏ mặt tía tai không biết trả lời thế nào thì điện thoại của bác tài xế đúng vang lên.

“À, xe của tôi đến rồi, tạm biệt, chúc ngủ ngon!”

Không đợi anh ta trả lời, tôi lập tức chui xe đóng sầm cửa lại.

Nhịp tim vốn dĩ đã không ổn định nay càng trở nên loạn nhịp hơn điện thoại nhận được tin nhắn “Đồ nhát gan”.

Hình như có điều gì , không giống như nữa.

4

Ngày Tần Dã trở , Lâm Thu còn chưa kịp ra sân bay thì đã bị hàng loạt hot search trên video ngắn như “#Sức sát thương của bạch nguyệt quang#” “#Hà Dĩ Sênh Tiêu Mặc ngoài đời thực#” choáng váng tại chỗ.

“Chiêu trò, chắc chắn là chiêu trò.”

Tôi che màn hình lại.

Lâm Thu đột nhiên cười, khác hẳn với vẻ mặt thường ngày: “Phỉ Phỉ, thôi bỏ đi.”

Từ nhỏ đến lớn, tính tình Tần Dã khá lạnh lùng, ít ai dám tiếp cận anh ta.

Nhưng Lâm Thu lại quấn quýt anh ta từ bé đến lớn, Tần Dã vẫn luôn ngầm chấp nhận, chưa từng từ chối gì.

Dù đôi nói những lời khó nghe, nhưng anh ta vẫn luôn để tâm đến những lời cô ấy nói.

Hồi đại học, đi quân sự, Lâm Thu chỉ tiện miệng nói muốn ăn bánh quế hoa ở phía đông thành phố, Tần Dã có thể lái xe xuyên đêm vượt nửa thành phố để mua cho cô ấy.

tôi thực sự đã “ship” cặp đôi , thậm chí đến bây căn hộ của người cũng là đối diện nhau.

gia đình cũng thỉnh thoảng trêu chọc bọn họ lớn lên thì cứ thế mà kết hôn luôn cho xong.

Nhưng từ tốt nghiệp đến , Tần Dã vẫn chưa từng có bất kỳ biểu hiện nào.

Tùy chỉnh
Danh sách chương