Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
phòng trống
Sau chị mất, tôi tìm một mảnh giấy trong đống đồ đạc của chị ấy:
“Đừng bao phòng .”
01
Cái c.h.ế.t của chị tôi vô , chị c.h.ế.t đuối.
cảnh lại phát hiện t.h.i t.h.ể của chị trong phòng tắm.
Cả khuôn mặt vùi trong bồn rửa tay, cứ vậy c.h.ế.t đuối ngay trong .
Đây gần chuyện không thể.
một người ngạt thở thì dù ý định tự có mạnh mẽ đến đâu, họ vẫn giãy giụa theo bản năng.
Bồn rửa mặt sâu chưa tới 10cm, chỉ cần nhẹ nhàng ngẩng đầu lên có thể thoát .
Cái c.h.ế.t của chị tôi cuối được kết luận tự .
tôi không tin chị lại tự .
Bởi vì mới hôm trước chị còn bàn với tôi dịch kết thúc, chúng tôi đi Maldives.
Để ngăn cản người chị mắc trầm cảm tự , tôi lén lắp camera giám ở khắp các góc trong .
Camera cho không có người .
Chị c.h.ế.t lúc ba chiều.
điều nhất lúc 1 chiều chị biến mất trong khoảng một .
Trong suốt một , không camera ghi lại được hành tung của chị.
hộ chúng tôi hộ một phòng ngủ, một phòng khách, diện tích chưa đến 50m2.
Tôi và chị ở chung một phòng.
Trong một , chị không hề ngoài, cũng không tìm chị ở bất ngóc ngách trong .
Chị tôi dường bốc hơi trong khoảng thời gian .
tôi mắt đỏ hoe trở về , tôi đột nhiên phát hiện một mảnh giấy dưới gối của chị:
“Đừng bao bước phòng trống .”
Tôi nhíu mày.
Tôi hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của dòng chữ trên mảnh giấy.
tôi chỉ có một phòng duy nhất.
Vậy câu này của chị có ý gì?
Tôi nghĩ mãi không nên đành để mảnh giấy sang một bên.
sắp xếp di vật của chị, tôi phát hiện một cuốn nhật ký.
“Hôm nay trời đẹp, dẫn tôi đi mua quần áo, tôi vui.”
“ hỏi tôi có nuôi một con mèo không, tôi có chút d.a.o động vẫn chờ tình ổn định hơn.”
“Tôi cảm của mình đang ngày một khá lên, tôi vui. vậy tôi không còn gánh nặng của nữa.”
Những dòng chữ trong nhật ký làm nước mắt tôi trào .
Chị tôi luôn nỗ lực điều trị.
Khát vọng sống của chị mãnh liệt.
Chị tôi sống tiếp.
“Hôm nay tôi lại nghe âm thanh , hai tiếng gõ, thật .”
“Đến một sáng, tiếng gõ lại vang lên, có vẻ từ bên kia tường truyền qua chúng tôi ở cuối hành lang mà.”
“Tôi nói với lại sợ ấy nghĩ tôi lại ảo giác. ấy đang chuẩn cho thi, tôi không thể làm phân tâm.”
“Hôm nay, tôi thử gõ hai tiếng, không ngờ bên kia lại đáp lại tôi. đúng bên kia không có ai mới phải. Có lẽ của tôi trở nặng hơn.”
“Thật , từ trong lại có một phòng trống? phòng này xuất hiện từ lúc ?”
“Tôi sợ. Tôi kể với hình ấy bận nên cắt ngang câu chuyện của tôi.”
“Tôi uống gấp đôi thuốc rồi, tại sao vẫn nhìn phòng ? Tôi sợ, trốn dưới gầm giường có lẽ giúp tôi bớt sợ hơn.”
“Tôi không , không , à, mau cứu chị, cứu chị!”
Câu cuối được viết nguệch ngoạc.
Dấu chấm than còn đậm nét hơn cả những chữ khác.
Rõ ràng viết những lời này, chị tôi đang trong tình trạng vô hoảng sợ.
Nhật ký dừng lại ở đây.