Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Tỉnh lại từ dòng hồi tưởng, tôi tùy tiện tìm một phòng khám xử lý vết thương chân.
Rồi nhắn tin xin tổ nghỉ một ngày.
Xác nhận xong không còn việc cần làm, tôi liền đến bệnh để cùng mẹ.
“Ây da, mãi không hẹn được bác sĩ, nên mẹ xuất .”
“Cứ nằm thế , tốn tiền lắm đó con yêu.”
Trong đầu mẹ tôi có một khối u.
Vị trí rất đặc biệt.
Cả nước không đến ba bác sĩ có thực hiện ca phẫu thuật .
Tôi nhét một miếng lê vào miệng bà, chặn lời bà đang tiếp.
“Không được đâu ạ.”
“Mẹ quên rồi , lần tự lên tầng ba kiểm tra còn ngất xỉu luôn mà.”
“Hơn , con nghe có một vị giáo sư nổi tiếng có thực hiện ca mổ đến đây khám trong vòng hai tháng tới.”
Bác sĩ điều trị chính của mẹ cũng , nếu tin thật, bà ấy lập tức giúp chúng tôi đặt lịch hẹn.
Nghĩ đến việc bệnh của mẹ sắp khỏi.
Lúc đi lấy cơm trưa, bước chân tôi cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
phòng y tá với vẻ mặt khó xử chặn tôi lại.
“Tụng Tụng…”
“Có ạ?”
Tôi : “ phòng, có phải phòng bệnh VIP trống chỗ rồi không ạ?”
Bệnh một trong những bệnh hàng đầu trong nước.
Ngay cả phòng VIP cũng luôn kín chỗ quanh năm.
Nhưng phòng tám mà mẹ tôi đang nằm không có nhà vệ sinh riêng.
Điều kiện cũng không tốt lắm.
Tôi nhờ phòng giúp tôi để ý khi nào có phòng VIP trống.
Chị ấy thở dài.
“Đúng có trống thật.”
“Ban đầu tôi giữ chỗ ngay lập tức rồi.”
“Nhưng sau đó có một gái mới tới, hậu thuẫn rất mạnh, trực tiếp chiếm luôn mẹ .”
“À đúng rồi, mẹ cũng bị u não.”
“Tôi nghe bạn trai ấy Phó, ông chủ của một tập đoàn lớn, bệnh không dám đụng đến…”
Gần như cùng lúc đó.
Tôi thấy bóng dáng thoáng qua khúc quanh cầu thang.
Tà váy trắng quen thuộc.
Chính chiếc váy mà Thư Hân mặc sáng nay.
Tôi thu lại ánh mắt, mỉm cười trấn an chị ấy.
“Dù cũng cảm ơn chị, phòng.”
“Phòng VIP cũng không quan trọng đến , hiện giờ chỉ mong mẹ có phẫu thuật càng sớm càng tốt.”
8
Chiều tôi trở nhà.
Phó Sùng đang đứng máy pha cà phê trong bếp.
Tôi khựng lại một chút.
Giờ mà anh lại không bên Thư Hân.
Nhưng đó cũng chẳng liên quan đến tôi.
Tôi khẽ gật đầu, “Chào anh, Phó tiên sinh.”
Chào xong, tôi định quay phòng.
“Vết thương đầu gối rồi?” đàn ông bất ngờ lên tiếng.
“ bôi thuốc rồi, không có đáng ngại.”
Phó Sùng đặt ly cà phê xuống.
Đứng thẳng nhìn hồ trên cổ tay.
“Tối nay cần cùng tôi nhà Phó ăn bữa cơm.”
“ có rảnh không?”
Thật ra Phó Sùng hoàn toàn không cần khách sáo han như .
Dù theo .
Dù tôi không rảnh, cũng phải gác lại mọi việc để nhà cùng anh đối phó với thân.
Tôi gật đầu, “Có.”
Đến nhà Phó, tôi không ăn mặc xuề xòa như thường ngày.
Tôi chọn một bộ đồ hàng hiệu từ trong tủ.
Trang điểm thuần thục, đeo trang sức, xịt nước hoa.
Bảo đảm từ đầu đến chân đều chỉnh chu tinh tế.
Đến cửa nhà Phó.
Tôi quen thuộc khoác tay Phó Sùng, nở nụ cười ngoan ngoãn bước vào, chào từng vị bối.
Trong bữa tối, mẹ Phó Sùng đột nhiên thẳng không báo .
“Hai đứa chuẩn bị mang thai chưa?”
Tôi đang uống canh.
Nghe thì sặc, ho liên tục.
Phó Sùng bên cạnh đưa khăn giấy tôi, tự nhiên vỗ lưng tôi.
“Tụng Tụng còn nhỏ.”
Mẹ Phó không tình:
“Cũng hai mươi lăm rồi, đâu còn nhỏ .”
“Nên bắt đầu để tâm đến đi, biết chưa?”
Tôi cố nuốt xuống một ngụm canh, gật đầu.
“Con biết rồi, mẹ.”
Buổi tối trời đổ mưa lớn.
Tôi và Phó Sùng đành phải lại nhà Phó.
Một chiếc giường, hai chiếc chăn, quen rồi nên cũng không quá gượng gạo.
Tôi thay váy ngủ, bước ra từ phòng tắm, ngồi trên sofa bôi thuốc vết thương đầu gối.
Phó Sùng nhìn qua, “Xin lỗi, hôm nay không đích thân đưa đến bệnh .”
Anh nhíu mày, dường như đang nghĩ cách với tôi mối quan hệ giữa anh và Thư Hân.
Ngược lại, tôi chủ động lên tiếng cắt lời anh .
“Không đâu.”
“Trong không quy định anh phải có nghĩa vụ với tôi cả, anh không cần bận tâm.”
“ giữa anh và Thư, tôi cũng không thêm.”
“Xin anh yên tâm, tôi không để ấy biết chúng kết hôn theo , luôn phối với anh đến khi hết hai tháng .”
Anh hơi ngẩng đầu, “Hai tháng ?”
Xem ra anh quên.
Tôi nhắc nhở:
“Đúng , hai tháng , kết thúc, chúng có ly hôn và chấm dứt giao dịch.”
Phó Sùng cụt hứng đặt ly rượu vang xuống.
“Nhớ ngày khá rõ đấy.”
Anh buông một câu nhận xét nhạt nhẽo, rồi bước vào phòng tắm.