Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mấy nhân viên vội vàng lao tới giữ chặt anh ta.
Anh ta giãy giụa gào thét:
“Chồng không đồng ý, vợ tôi không được phép rời đi!”
Tôi nhìn anh ta, chỉ cảm thấy thương hại.
, anh ta tự cho là học thức, hay mỉa mai tôi là tàn dư của thời cũ, là không theo kịp thời đại mới.
Nhưng bây giờ mới thấy rõ, anh ta mới chính là thứ rác rưởi lạc hậu.
Không thèm quan tâm nữa, tôi quay bỏ đi.
tới xưởng may, gọi tôi vào văn phòng.
“Đồng chí Lục , cô đấy, tôi giúp cô ly hôn, nhưng cũng có điều kiện.”
Tôi gật .
Nếu không nhờ cô ấy, chỉ dựa vào tôi, chuyện căn bản không thể suôn sẻ vậy.
đưa ra mấy bản vẽ mẫu:
“Nhận ra không?”
Tôi nhìn kỹ rồi bật thốt:
“Ơ, chẳng phải mấy mẫu tôi vẽ à?”
Cô ấy cười, tiếp lời:
“Nhân tài cô không nên bị chôn vùi trong xưởng may nhỏ xíu nào cũng lặp đi lặp lại thế .”
“Thế nhé, tôi sẽ bỏ tiền, cho cô ra ngoài học hành bài bản, cô có suy nghĩ thử không?”
Thấy tôi còn ngẩn ra, cô ấy nói tiếp:
“Còn tôi thì hy vọng tài năng của phụ nữ thời đại mới không chỉ dừng lại ở đây, phải bước ra một thế giới rộng lớn hơn, đó mới là nơi chúng ta thật sự nên tỏa sáng.”
Lời cô ấy một hòn đá ném vào mặt hồ trong tôi, làm dậy từng đợt sóng lan tỏa.
“ gì, không à?”
Tôi suýt quỳ xuống:
“! chứ!”
“Ơ, sao chị lại khóc nữa rồi?”
Tôi lau nước mắt bằng tay áo, gượng cười:
“Vẫn là quá vui thôi.”
Rời khỏi Cố Thì Thanh và Cố Ức, mỗi giọt nước mắt của tôi đều là giọt nước mắt hạnh phúc.
8
Vẫn là chiếc vali cũ, bên trong chỉ có vài món đồ ít ỏi.
Không Cố Thì Thanh nghe tin ở đâu, hôm tôi chuẩn bị đi, anh ta ngồi chồm hổm chờ dưới khu .
“A !”
“!”
Anh ta và Cố Ức, một trái một phải, níu lấy tay tôi.
Đôi tay bẩn thỉu kéo lem chiếc áo sơ mi trắng tinh của tôi.
Tôi ghét bỏ hất tay họ ra.
Cố Thì Thanh khóc nức nở, nghẹn ngào nói:
“A , là anh sai rồi… Anh có lỗi với … Hai rồi… Xin cho anh một cơ hội bù đắp… Đừng đi …”
Cố Ức cũng khóc ròng:
“Hu hu, vẫn là tốt nhất… Dì chỉ ăn chơi hưởng thụ, chẳng làm gì cả… với đi !”
Đến nước rồi, tôi cũng không phải nói gì nữa.
Tôi chỉ sống cuộc đời của chính .
Đúng lúc đó, tiếng còi xe vang .
Tôi thở dài, nhìn đàn mắt:
“Cố Thì Thanh, thật ra xe ngựa của thập niên tám mươi, cũng chẳng hề chậm.”
“ , anh hoàn toàn có thể tìm Ức, nhưng anh không đi.”
“ anh không nỡ buông bỏ cuộc sống yên ổn mắt, nên mới giữ lấy nỗi tương tư dành cho Ức, biến nó thành cớ cho gọi là ‘phẩm cách văn nhân’.”
“Vậy còn tôi thì sao? Cả một đời tôi, phải ‘phẩm cách’ của anh hy sinh à?”
“Hai rồi, buông tha cho tôi đi.”
Nhưng tay anh ta vẫn bấu chặt.
“Không! Anh không chịu! Là anh nhận nhầm … Là anh ngu dốt… Hai đời rồi, anh yêu nhất vẫn là !”
Tôi nhìn đồng hồ, sắp trễ xe rồi.
Tức giận quát lớn:
“Buông ra!”
Bọn họ hai gánh nặng lớn, chết bám lấy tôi.
Bỗng một luồng sáng xe xé tan màn sương sớm.
Các cô trong xưởng may nhảy xuống từ thùng xe tải:
“Chị ! Sợ chị bị kéo lại, nên tụi tới đón chị nè!”
Dứt lời, mấy cô cùng xúm lại, kéo Cố Thì Thanh và Cố Ức sang một bên.
Xe tải lại bấm còi lần nữa, ló ra khỏi cửa sổ lái xe:
“Lục ! Còn đi không đó?”
Tôi nhanh chóng leo thùng xe:
“Đi liền đây!”
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh.
Gió sớm thổi qua, mấy cô vẫy tay hô vang:
“Chị , chúc chị thuận buồm xuôi gió!”
“Chị , sau phải sống cho thật tốt nhé!”
“Phải sống chính nha——”
Chiếc xe từ từ đi xa.
đưa cho tôi một chiếc khăn tay:
“Lại khóc vui nữa hả?”
Tôi lau nước mắt, cười híp mắt:
“Chắc là … tôi quá ‘sexy’ rồi.”
bật cười:
“Ý cô là cảm động, không phải sexy!”
Ánh nắng xuyên qua tầng mây, chiếu xuống chiếc vali cũ, lấp lánh ánh vàng.
Cuộc đời mới của tôi, từ đây bắt .
Vài năm sau, tôi quay quê làm thủ tục chuyển hộ khẩu.
Nghe bà kể, đó Cố Thì Thanh và Ức nói khoác rằng có xưởng, có , có tiền tiết kiệm, rủ cô ta nương tựa.
Ai ngờ, Ức tới đã chẳng hưởng được mấy sung sướng, lại còn bị xưởng đòi nợ mấy bộ quần áo thiếu tiền.
Một kẻ sĩ Cố Thì Thanh, thứ duy nhất còn sót lại chính là sĩ diện.
Ức cũng nhanh chóng phát hiện, Cố Thì Thanh mãi không đón tôi lời hứa.
Trong đã cạn sạch gạo.
Thế là, cô ta cuỗm hết những gì còn bán được trong rồi trốn đi.
Cuối cùng, cũng chỉ quay lại quê gả cho một gã đồ tể.
Tôi vuốt ve chiếc túi Hermès mới mua, đi khách sáo thở dài với bà .
Trên đường bùn lầy trở xe, tôi bắt gặp một kẻ ăn xin thần trí không tỉnh.
Bóng lưng đó quen thuộc đến mức khiến tôi khựng lại.
Nhìn kỹ, hóa ra lại là… Cố Thì Thanh.
Anh ta đeo một chiếc túi vải rách nát, trong túi lộ ra mấy viên đá hình trái tim.
Miệng lẩm bẩm không ngừng:
“Ừ… tổ tiên ta từng là tú tài… ta cũng sẽ làm quan lớn ừ…”
Tôi nép sau một thân cây, bình tĩnh nhìn anh ta.
Phía sau, Cố Ức tay cầm vá, chạy la:
“Bố! Đừng chạy lung tung nữa, sắp ăn cơm rồi!”
Nhìn kìa, dưới áp lực của cuộc sống, bọn họ còn lại bao nhiêu ‘phẩm cách văn nhân’ nữa đâu?
Bao nhiêu cao ngạo, bao nhiêu màu mè giả tạo của , giờ đây đều đã được thời gian tẩy sạch.
Cố Ức hụt hơi đuổi theo, ngẩng bắt gặp ánh mắt tôi.
Cô bé dụi dụi mắt:
“?”
“! Là đúng không! Dẫn đi với! cũng thành phố!”
Tôi nhanh chóng xe, chỉ để lại cho cô ta vài làn khói xe mịt mù.
Mọi thứ nơi dần mờ xa trong gương chiếu hậu.
càng xa, càng nhỏ.
Phía , là đại lộ La Mã thuộc tôi.