Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi hoảng loạn ngã , vớ được gậy gỗ, đập loạn xạ, chọc trúng mắt sói đuổi được nó đi, quay lại thì đã thấy chuột đang gặm xác con.
Tôi ôm con suốt đêm, đến trời gần sáng đào một hố dưới gốc cây, định chôn con .
Tôi sợ đào nông quá, con lại thứ gì đó bới lên ăn mất nên sức đào, sức đào, đến hai tay đầy máu, lại cởi áo bọc con thật kỹ, dám chôn .
04
Con dâu lại .
Tôi không biết tại nước mắt con bé , như thể mọi cơn mưa trên đời đều đổ đôi mắt ấy.
Không hiểu , mắt tôi cũng nóng lên.
Bỗng nhiên tôi nhớ , hình như hồi trẻ tôi cũng hay nhè.
Hồi tôi là một cô nhóc, tôi nghèo, việc thì cơm gạo lại ít. Bố nghiêm khắc, mẹ thì lúc nào cũng cằn nhằn, làm chậm một chút là mắng, ăn một chút là đánh.
Lúc ấy, tôi vẫn biết .
Dù lóc chỉ mang thêm những trận mắng chửi và đòn roi nhưng trong vô số đêm ngột ngạt không thở nổi, tôi vẫn thút thít rơi vài giọt nước mắt, thầm thề với lòng này chắc chắn sống một cuộc đời tốt đẹp hơn.
Nhưng này lập gia đình, sống qua ngày tháng dài đằng đẵng, dường như nước mắt đã cạn khô, con người tôi cũng trở nên tê liệt, đến mức cảm thấy nước mắt là thứ gì đó xa xỉ và hiếm hoi lắm.
Bỗng nhiên, con dâu tôi: “Chị có tên không ạ?”
Tôi choàng tỉnh, lắc , tiền giấy trong hố lửa trước sắp cháy hết, lại bỏ thêm , trầm giọng đáp lại: “Không có.”
“ một đi ạ.” Con dâu cũng bỏ thêm tiền giấy lửa, thấp giọng nói: “ một tên có thể khắc được lên bia mộ, để người khác biết chị đã từng đến.”
Tôi im lặng lâu, một lúc , tôi quay đi, lau vội : “Người khác biết thì có ích gì chứ?”
Nhưng con dâu vẫn kiên quyết: “Chị đã đến, chị nên được nhớ đến.”
Tôi lại : “Nhớ đến thì có ích gì?”
Con dâu quay sang ngược lại tôi: “Nếu mẹ thấy không có ích, vậy tại bao năm nay mẹ vẫn nhớ đến chị?”
Tôi câu nói đó chặn họng nhưng vẫn cố chấp: “Đây không việc của cô!”
Có lẽ giọng điệu hơi nặng nề, con dâu im lặng lâu không nói gì, tôi lặng lẽ đốt hết đống giấy.
Ánh lửa tắt dần, chút tro tàn cuối cùng cũng hóa thành mùn than đen kịt.
Tôi đứng dậy, không gọi con dâu, quay người đi về .
Con dâu lặng lẽ theo , gần về đến , con bé bỗng tôi: “Mẹ, nghe Hải nói tên của ấy là do mẹ .”
Tôi không đáp, con dâu lại tiếp tục : “Tại mẹ lại tên ấy như vậy?”
Tôi không quay lại, nói: “Tôi có biết chữ đâu! Chỉ biết vài ba chữ, đành chọn mấy chữ quen thuộc thôi!”
Hồi đó, bố nó muốn tên là Diệu Tổ.
Tôi không đồng ý, trong thôn cứ 10 đứa con trai thì 7 đứa tên Diệu Tổ, tôi bảo tổ tiên chắc bệnh nặng lắm cần thuốc , đứng thôn gọi một tiếng không biết gọi ai.
*Diệu với thuốc đồng âm trong tiếng trung
Bố nó cũng thấy cũng hợp tình hợp lý, gãi bứt tai suy nghĩ mãi vẫn chẳng nghĩ được gì.
Cả hai chúng tôi đều không được học hành, muốn nhờ thầy đồ tên thì tốn tiền mua rượu thịt biếu, lại nghèo khó, lấy đâu tiền?
Tôi liền bảo, thôi để tên nó là Hải đi.
ta cũng thấy tên ấy dễ gọi, thêm nữa lúc đó tôi vừa sinh con trai cho ta, ta vui mừng nên đồng ý để tôi tên cho con, là tên ấy được chọn luôn.
Tại lại tên là Hải…
Hồi nhỏ, tôi từng lén đi nghe lỏm lớp học.
Lúc ấy, giáo viên đang giảng về chữ “Hải.”
Tôi cố gắng nép mình bên cửa sổ liếc , chỉ thấy giáo viên say sưa giảng bài.
Giáo viên nói, biển là mảng xanh lam mênh m.ô.n.g không thấy bờ bến.
Tôi không thể tưởng tượng nổi xanh lam không thấy bờ bến là như nào.
Ngay cả ngước lên trời, bầu trời cũng những dãy núi vây quanh, chỉ lại một khoảng nhỏ.
là ngày nào tôi cũng nghĩ.
Biển thì trông như nào nhỉ?
gì gọi là xanh lam không thấy bờ bến?
05
Con dâu vẫn muốn khuyên tôi lên thành phố sống.
Từ lúc về , con bé cứ loanh quanh trước tôi không ngớt, hết lời ngon ngọt năn nỉ, biết nũng nịu hơn cả mèo xin ăn.
“Mẹ ơi, mẹ đi với con đi, mẹ thử ở vài ngày xem, nếu không quen con sẽ đưa mẹ về ngay.”
“Mẹ chưa từng thấy biển không? Đi máy bay nhanh, bây giờ đang là lúc phong cảnh đẹp nhất đó!”
Trong lòng tôi cũng hơi d.a.o động.
Nhưng tôi vẫn lắc , bực bội phẩy tay như đuổi ruồi: “Cô phiền ghê đấy! Đã bảo là không đi rồi! Tôi đi rồi ai cho gà ăn? Ai làm ruộng?”
Thật sự phiền đến nhức cả , tôi gọi con trai: “Viếng mộ xong rồi, mau đưa vợ con về đi! Về đâu thì về đó! Mấy ngày nay hầu hạ hai đứa, ruộng vườn chẳng ai trông coi!”
Con dâu bất mãn trong lòng, mũi bực dọc, hôm thậm chí không cần tôi gọi đã dậy từ sớm, hăng hái nói sẽ theo tôi đi làm ruộng.
“Nếu mẹ không chịu lên thành phố ở với con thì con và Hải sẽ dọn về sống ở quê luôn! Cũng không cần mẹ hầu hạ con, con sẽ giúp mẹ làm ruộng!”
Tôi con bé từ đến chân, trong lòng nghĩ thà để con bé tự biết khó rút lui hơn, bèn hừ lạnh một tiếng, bảo con bé đi theo.
Con trai vốn định đi cùng nhưng con dâu ngăn lại: “Hôm nay là thời gian riêng của hai mẹ con em, cứ ở đi.”
Chắc là con bé muốn tìm cơ hội khuyên nhủ tôi riêng, tôi cũng không vạch trần, bước thẳng núi.
Để con bé tự biết khó rút lui, tôi cố tình không giảm tốc độ, bước đi nhanh như bay. Con bé theo vất vả, nhưng mỗi lần tôi quay lại, con bé đều cố tỏ bình thản.
Hừ, xem con bé chịu được bao lâu.
Quả nhiên, đến lưng chừng núi, con bé đã hô lên chuột rút. ngồi phịch đất.
Tôi quay lại, vừa cúi xoa bóp chân cho con bé vừa chế nhạo: “Người thành phố các cô biết leo núi gì chứ, đi có chút đã không chịu nổi.”