Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay, du hành diễu phố chính là cơ hội để ta và người ra nhau, ta mang theo khóa bình an chen qua đám đông, cuối cùng cũng thấy ngồi kiệu.
Ta vừa định lao lên mặt , ai ngờ lúc lại thấy tiểu hầu gia của phủ Bình Xương hầu bị người vây .
Ta làm việc hầu phủ nhiều năm, tiểu hầu gia mặc dù ngốc nghếch nhưng đối xử với ta rất tốt, thường xuyên để lại bánh kẹo cho ta, chưa bao coi ta là kẻ hầu người hạ.
Nếu không phải vì Bình Xương hầu yếu bệnh mà sớm qua đời, còn lại nhân hầu phủ và tiểu hầu gia, nhân lại ghét bỏ tiểu hầu gia ngốc nghếch, sao có thể lượt Mạnh Khang Bình làm đích tử của hầu phủ.
thấy kiệu của đi qua trước ta, tiểu hầu gia bị không thể phát ra tiếng, ta cũng không nghĩ ngợi gì, lập tức lao lên, kéo những người đang chắn trước tiểu hầu gia ra.
“Các ngươi làm gì thế, hắn là tiểu hầu gia của phủ Bình Xương hầu đấy!”
Mạnh Khang Bình lúc ung dung ra, tay phe phẩy chiếc quạt, nở nụ cười khinh miệt: “Thật là nực cười! Hắn ta sớm bị xóa tên gia phả, bị đuổi ra Hầu phủ .”
“ , hắn ta chẳng qua là tên dân đen thấp kém, còn ta mới chính là đích tử tôn quý của Hầu phủ!”
Tiểu hầu gia mà bị nhân vô tình đuổi ra phủ !
chẳng phải hắn ta mất hết nơi nương tựa rồi sao?
Ta đau xót những vết bầm tím hằn khuôn ngây dại của hắn, chợt nhớ lại những ân cần, che chở mà hắn từng dành cho ta.
Hắn rơi vào cảnh khốn cùng như , lẽ nào ta lại nhẫn tâm làm ngơ?
Ta vội lên , muốn mở lời cầu xin cho tiểu hầu gia, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, Mạnh Khang Bình vội vã lùi lại mấy , gương lộ rõ vẻ ghét bỏ tột độ.
“Ôi dơ bẩn quá! Cái thứ dân đen hạ tiện như ngươi mau tránh xa ta ra! Đừng để cái mùi nghèo hèn đó vấy bẩn lên người ta!”
Ta dù không có mua xiêm y lụa là, y phục có phần đơn sơ nhưng vẫn giữ gìn sạch sẽ, đúng như câu nóI “nghèo mà không hèn”.
“Thấy bản tiểu hầu gia đây, còn không mau quỳ xuống hành lễ?” Mạnh Khang Bình vênh váo ra lệnh cho đám tay sai.
Ta sững sờ, không thể tin nó lại dám làm ra cái đại nghịch bất đạo như , bắt chính người mẹ ruột thịt phải quỳ lạy nó!
Ta bị mấy kẻ kia thô bạo ấn quỳ xuống đất, đôi mắt kiên định thẳng vào mắt Mạnh Khang Bình: “Mạnh Khang Bình, hôm nay ngự giá du hành phố, nếu ngươi muốn làm ầm ĩ , cứ việc sai người đập chúng ta đi!”
Nó vừa mới làm con thừa tự của ̉ Bình Xương Hầu, nếu lúc dám ra tay đập mẹ ruột, ức h.i.ế.p cả tiểu hầu gia thì e rằng sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.
Mạnh Khang Bình thoáng do dự, trừng mắt ta đầy hằn học: “Đường còn dài, hai kẻ tiện dân các ngươi cứ chờ đó cho ta!”
Ta đỡ tiểu hầu gia đầy thương tích trở về căn tồi tàn, cẩn thận bôi thuốc, đưa cho hắn chút thức ăn.
Hắn ăn vội vàng, miệng vẫn không ngừng gọi “Hỉ nương”.
bộ dạng tội nghiệp của hắn, lòng ta không chua xót, nhớ lại vẻ khinh miệt của Mạnh Khang Bình khi nãy.
Tiểu hầu gia dường như cảm nỗi buồn lòng ta, liền mỉm cười đưa chiếc bánh khô tay cho ta.
“Hỉ nương đừng khóc, con chia cho người bánh này.”
hắn hiểu như , lòng ta nhẹ nhõm hơn nhiều.
Mấy ngày tiếp theo, tiểu hầu gia luôn giúp ta làm việc , vừa chăm vừa hiểu , ta thường nghĩ nếu hắn là con trai của ta thì tốt biết bao…
Thế nhưng, hôm ấy, gã quân tệ của ta trở về.
Hắn ta chẳng còn coi tiểu hầu gia ra gì, mực đòi đuổi hắn ra .
Hắn ta lục lọi khắp căn phòng, đồ đạc bị hắn ta quăng quật kêu loảng xoảng không ngừng.
Ta biết chắc chắn hắn ta tiêu xài hết năm trăm lượng kia , lại muốn tìm cách moi ra để thỏa mãn cơn nghiện cờ .
Suy cho cùng, của hồi môn ít ỏi của ta cũng bị hắn ta tiêu xài hết như đó.
Khi còn nhỏ, ta trốn nạn ngôi làng , may mắn lão trưởng thôn nuôi, khi đủ tuổi, lão trưởng thôn hôn cho ta với quân giờ của ta.
Lúc đó, quân ta không như , mãi khi có Mạnh Khang Bình thì hắn mới bắt đầu càng ngày càng ham mê cờ .
quân ta không tìm thứ hắn muốn, tức giận đi ra ngoài, cái ly “choang” vỡ nát đầu ta.
“Nói đi! ngươi giấu ở đâu ?”
Ta lắc đầu nói: “ sớm bị ngươi hết, đâu còn nữa.”
Hắn ta đầy vẻ không hài lòng: “Ngươi là thứ vô dụng, còn mang về kẻ ngốc, hôm nay ta, Mạnh Tĩnh Sơn, phải hưu ngươi!”