Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8Uxr9F7KMF

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Trình độ kỹ thuật cao thật, phải nói là khâm phục.”

“…… Mấy thông tin kiểu đó khỏi cần báo cáo với tôi.”

“Rồi, hiểu rồi. À, bọn họ ngày nào cũng tìm cách bắt em mua đồ cho cả nhà, em bảo ví tiền và thẻ đều bị chị cầm mất rồi, bảo em họ chị tạm ứng. Dù gì em với cô ta cũng là… kiểu quan hệ đó. Cô ta tuy hơi miễn cưỡng nhưng vẫn trả trước. Chỉ trong mấy ngày, em họ, chú và thím chị đã tiêu gần mười vạn của cô ta.”

“Bọn họ mua gì vậy?”

“Cái gì cũng có. Thím chị còn mua nguyên bộ đồ ngủ nhái Victoria’s Secret nữa, hahaha.”

Tôi còn cảm nhận được tiếng cười nham nhở của cậu ta qua màn hình.

“À, em trai chị mua chiếc mô tô phân khối lớn nhái.”

Tin nhắn kết thúc bằng lời tôi dặn: “Nhớ xóa đoạn trò chuyện này.”

Một tuần sau.

Tôi lại nhận được tin nhắn từ “bạn trai”, bảo đã rút lui thành công.

“Vất vả rồi, chị vừa chuyển tiền thưởng cho cậu, đi du lịch đi.”

“Cảm ơn chị! Sau này có vụ nào hay nhớ gọi em!”

Không ngoài dự đoán, khi tôi về đến nhà thì thấy chú, thím, em trai và em gái họ đang ngồi ngay ngắn trên bậc cửa.

Thím là người đầu tiên phát hiện ra tôi, bà lập tức thúc cùi chỏ vào chú. Được nhắc nhở, chú mới nhìn thấy tôi, vội chạy tới đón.

Chú: “Đại Nha, tan làm rồi à?”

Thím: “Khụ khụ.”

Chú: “À thì… Đại Nha, cháu có thể liên lạc với… cái cậu…”

“Thôi để tôi nói!” – Thím kéo chú ra, tiến đến sát tôi: “Đại Nha à, cháu có biết nhà của Tiểu Trịnh ở đâu không? Nó nói sẽ về quê một chuyến, đi gấp quá chẳng để lại liên lạc, cháu xem…”

Em họ vẫn im lặng nãy giờ bỗng bật khóc:

“Chị ơi, em biết là lỗi của em! Là em sai khi cướp anh ấy khỏi chị, nhưng… em có thai rồi.”

Vừa nói cô ta vừa rút ra tờ phiếu siêu âm, nhưng rút nhanh đến nỗi tôi chỉ kịp thấy hai chữ “túi thai”.

“Chị, chị bảo em phải làm sao đây! Hu hu hu hu!”

Đúng lúc đó, em trai họ đang chơi game bên cạnh nhận được cuộc gọi.

Nó bắt máy: “Đúng đúng! Chính là khu này, mang đồ ăn lên tận cửa nhé, bảo vệ biết tôi là chủ nhà. Tôi không có thói quen ra ngoài nhận đồ đâu! Biết đây là khu nào không mà chậm chạp vậy? Nhanh lên, chậm một giây là đánh giá 1 sao đấy!”

Cúp máy xong, nó ngẩng đầu nhìn tôi:

“Mọi người về hết rồi mà còn không mở cửa? Muốn để tụi này chết cóng à?”

Rầm!

Nó đá mạnh một cú vào cửa chống trộm, vang dội như sấm: “Mở cửa mau! Ông mày muốn vào!”

“Quân Quân!” – Chú tôi gọi tên nó cảnh cáo, chỉ đổi lại tiếng hừ lạnh của nó.

“Không sao đâu chú, em ấy nói đúng, là cháu sơ suất.” – Tôi mở cửa bằng vân tay, mời bốn người vào nhà.

Ngoài chú ra, ba người kia vừa vào đã lập tức “lục tung” khắp nơi, không rõ đang tìm “bạn trai” biến mất hay tìm gì khác.

Em trai họ xông vào phòng ngủ chính, cả người cả giày nằm chễm chệ lên giường tôi, đế giày đen sì chà lên ga giường để lại vệt bẩn nhòe nhoẹt.

Em gái và thím thì vào phòng phụ.

Thím nhăn mặt: “Cái giường này nhỏ quá, thôi, hai mẹ con mình tạm ngủ tạm vậy.”

Nói xong lại hét ra phòng khách: “Ông nó, ông với Quân Quân chui vào phòng kia mà ngủ chung!

À mà Đại Nha, nhà còn cái chăn nào không? Chăn này mỏng quá, ngủ lạnh chết!”

Em gái: “Mẹ! Lạnh thì bật điều hòa đi, đắp chăn dày ngộp chết.”

Ha, cái nhà này đúng là giỏi thật. Vừa vào đã chiếm ổ, sắp xếp đâu ra đấy, y như chủ nhà.

Em trai ra nhận đồ ăn giao tới: “Đại Nha, ra trả tiền đi.”

Chú tôi: “Quân Quân! Con nói chuyện với chị như thế à!”

“Không sao đâu chú, em còn nhỏ, chưa hiểu chuyện mà.” – Tôi đi ra cửa: “Bao nhiêu vậy?”

Shipper: “1890 ạ.”

“Bao nhiêu cơ?”

Tôi ngỡ mình nghe nhầm.

Anh shipper cúi xuống nhìn hóa đơn: “À không, tôi nhìn nhầm.”

Tim tôi suýt rớt khỏi ngực.

“Là 1980 ạ, tôi nhớ nhầm mất thứ tự.”

“……”

Tôi bảo anh ta đợi chút.

“Thím ơi, thím có hai ngàn không? Thẻ của cháu tháng này quẹt hết hạn mức rồi, trong ví lại không còn tiền mặt, thím cho cháu mượn tạm nhé?”

Thím làm bộ khó xử:

“Đại Nha à, không phải thím không muốn giúp.

Cháu biết nhà mình mà, ba đời đều là bần nông, thím lấy chú con, ổng thì chẳng có tài cán gì, cũng chỉ là nông dân quê mùa. Hai năm nay lại xây nhà ở quê, có còn đồng nào đâu… Em trai con nói chưa từng ăn hải sản, đến thành phố thì muốn thử tí cho biết… mà này, chưa động vào thì chắc trả lại được chứ nhỉ?”

Em trai 25 tuổi nhào xuống sàn ăn vạ: “Con không cần biết! Con muốn ăn! Con phải ăn!”

Tôi phớt lờ màn ăn vạ đó: “Ôi, thím ơi, con còn đang định ngày mai dắt cả nhà đi gặp Trịnh Quang Tiên cơ. Nhà người ta làm xuất nhập khẩu, đừng nói bữa cơm hai ngàn, hai chục ngàn cũng chỉ như muối bỏ biển! Căn nhà nhỏ này là ảnh mua cho con đó, thím có biết giá nhà ở khu này bao nhiêu một mét vuông không?”

Nghe tới tiền, mắt thím sáng rực: “Bao nhiêu?”

Tôi giơ tay làm dấu.

“Sáu ngàn?”

“Chậc! Sáu vạn!”

“Trời đất!” – Thím bị sốc đến mức ngã ngồi phịch xuống giường.

Cốc cốc—

Shipper đợi lâu quá, gõ cửa nhắc nhở.

“Thím xem thế nào…”

“Đại Nha, cháu đừng có lừa thím đó nhé.” – Thím lầm bầm, lôi ví ra, “Đây là tiền dành để làm tang lễ cho thím với chú mày đó đấy…”

Ha, đến lúc người khác trả tiền thì nào là đặc sản, sơn hào hải vị tùy ý gọi.

Tới lượt thím móc ví, lại hóa thành tiền tang lễ.

Tôi cười nhạt trong bụng, ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng trấn an: “Thím yên tâm đi mà!”

4.

Tôi đưa hai ngàn cho anh giao hàng.

Thím lập tức la lên: “Ơ ơ! Còn phải thối lại 20 tệ nữa chứ?”

Tôi đáp: “Thím ơi, đó là tiền boa, ở thành phố này tiêu tiền là phải tip cho nhân viên phục vụ đó. Hai mươi tệ mà cũng tiếc, đừng để người ta cười vào mặt.”

Anh giao hàng nghe nói không cần trả lại, mắt sáng rỡ, vui vẻ chúc tôi ăn ngon miệng rồi chạy biến như bay.

Tôi quay lại bàn ăn thì đồ đã được mở ra hết.

Ối trời ơi… nguyên một bàn bào ngư, hải sâm, vi cá, chân gà hầm.

Em trai em gái họ mỗi đứa một góc, bát đầy ụ cá tôm cua, tay vừa ăn vừa chơi điện thoại như kiểu bữa ăn hoàng gia là chuyện thường ngày.

Trên bàn vẫn còn rất nhiều đồ ăn, đặc biệt là tôm hùm, phải nói là to oành, còn bào ngư thì đầy đĩa.

Tôi cầm hai con tôm, lột sạch phần thịt cho vào bát mình, còn đầu tôm thì đưa cho thím: “Thím nếm thử đi, tôm này là phải ăn phần đầu mới ngon. Thấy không, cái phần gạch trong đầu ấy, còn béo và thơm hơn cả gạch cua. Còn cái thịt ấy hả, nhạt nhẽo chả có vị gì đâu.”

Thím nhìn chằm chằm vào đống thịt tôm trong bát tôi, ngờ vực: “Thật không đấy?”

“Tch! Thím không tin con à? Nếm thử đi! Gạch tôm có phải thơm không? Thử miếng thịt nữa xem có đúng là nhạt không!” – Tôi cố tình đưa cho bà một con tôm mà thịt đã bở tơi ra.

Bà nếm thử, đúng là chẳng có vị gì thật, thế là hí hửng hút sạch mấy cái đầu tôm.

Cứ ăn đi, ăn nhiều vào, toàn là kim loại nặng đấy.

Xong phần tôm, bà lại với tay gắp bào ngư.

Tôi cũng lấy một con, cắn một miếng rồi cố tình nhăn mặt: “Cái bào ngư này chả có tí lòng đào nào, khó ăn kinh khủng. Trịnh Quang Tiên trước hay dẫn con sang Hồng Kông ăn loại bào ngư thượng hạng, một con mà tận 1988 tệ. Ăn quen rồi giờ ăn loại này… thôi khỏi cũng được.”

Em họ vừa nghe tới tên Trịnh Quang Tiên là tai dựng đứng: “Cái này sao cơ?”

Tôi bĩu môi: “Đồ bỏ đi, không ăn cũng chẳng mất mát gì.”

“Chị, em với anh ấy ở bên nhau, chị thực sự không giận sao?”

“Em nói cái gì vậy, chúng ta là chị em ruột mà. Chị em như tay chân, đàn ông chỉ là quần áo thôi. Em không thấy tủ đồ chị đầy quần áo đến mức nào à?”

Thím đảo mắt liên tục như chuột ngửi thấy mỡ: “Đại Nha, nếu mà không tìm được Tiểu Trịnh nữa thì… con có ai phù hợp thì giới thiệu cho em con với nhé.”

“Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy! Con xác định rồi, đời này chỉ có ảnh thôi! Hơn nữa con còn đang mang thai con của ảnh đấy!” – Nhìn biểu cảm em họ kìa, diễn xuất kiểu này mà không đi thi chắc uổng cả tài năng.

Tiếc là tôi vừa tra xong trên mạng – thai nhi phải đến 30–40 ngày mới phát triển được túi thai. Mà từ lúc tôi dắt “bạn trai” về tới giờ chưa đầy nửa tháng.

Đứa nhỏ này từ đâu ra? Cấy ghép xuyên không gian à?

“Yên tâm đi, mai chị dẫn em tới tận nhà họ Trịnh đòi lại công bằng cho em!”

5.

Buổi tối, tôi viện cớ nhà chật không đủ chỗ ở, rời khỏi căn hộ.

Tôi biết, sau khi tôi đi, mấy người kia chắc chắn sẽ “bung lụa” hết mức. Quả nhiên, thang máy còn chưa xuống đến tầng một, tôi đã thấy qua camera giám sát bọn họ lật tung đồ đạc trong nhà tôi lên.

Thím thì lục lọi tìm tiền bạc vàng bạc, em họ thì mặc đồ tôi, đeo trang sức của tôi rồi uốn éo tạo dáng trước gương.

Em trai thì lôi từ kệ xuống một chiếc mũ bảo hiểm mô tô.

Chiếc mũ đó là tôi nhờ bạn mua giúp. Hàng chính hãng giá mấy vạn, cái này chỉ là hàng nhái vài nghìn, nhưng nhìn bề ngoài thì không khác gì thật.

Sợ nó không phân biệt nổi, tôi còn cố tình nhờ người giả chữ ký của một tay đua nổi tiếng lên mũ, dán thêm cả logo của đội đua mạng đình đám.

Buff đã full, chỉ chờ con cá ngu đớp câu.

Quả nhiên, không lâu sau, thằng ngốc ấy nhắn cho tôi, hiếm hoi gọi tôi một tiếng: “Chị ơi.”

“Chị, chị là người của đội đua này à?”

“Ừm, sao vậy?”

“Em luôn muốn vào đội này, chị giúp em giới thiệu một chút được không?”

Ồ, hóa ra con heo ngu này cũng biết nói tiếng người. Tôi cứ tưởng nó sẽ nhắn: “Hà Đại Nha, chị đuổi đội trưởng đi cho em lên thay.”

“Được thôi, nhưng chị không biết em biết đi xe đấy.”

“Em biết chứ! Em mới mua một chiếc phân khối lớn, định xin vào đội đua.”

“Vậy đợi chị lo xong việc chị gái em rồi sẽ dẫn em đi chơi.”

“Đừng mà, vụ chị em thì để ba mẹ em lo là được. Em đến đây rồi, chị để em qua đội đua chơi vài hôm đi.”

“Ừ được, vậy nhớ tự lo an toàn cho mình nhé.”

Nhớ kỹ đấy, an toàn vào nhé, người em trai thân yêu của tôi.

Hôm sau.

Tùy chỉnh
Danh sách chương