Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Mọi người tán xôn xao.

Có người cảm thán rằng số phận của Hạ Noãn thật tốt.

Có người thì ghen tị, tức tối vì người được ngày hôm đó không phải .

Lại có người sang hỏi tôi:

“Hạ Ôn, em gái cậu trở thành gái của giàu nhất rồi, trong lòng cậu cảm thấy thế nào? Cậu không thấy khó chịu à? Là em ruột đấy!”

“Nếu là tôi, chắc chắn là tức giận c.h.ế.t mất. Tại sao cậu ấy được sống sung sướng trong nhung lụa, tôi lại phải lại trại trẻ mồ côi này?”

Tôi lười đôi co bọn , lặng lẽ lấy tai nghe đeo .

Tuần sau là kỳ thi liên trường toàn thành phố rồi.

Tôi đã nói viện trưởng rằng tôi chối tất cả những người muốn .

Kiếp này, tôi sẽ tự khỏi trại trẻ mồ côi.

Tôi vừa mới đeo tai nghe xong thì chuông reo lên.

Tiết này là của giáo viên chủ nhiệm, mặc dù mọi người tán vẫn chưa thoả mãn nhưng vẫn nhanh chóng trở ngồi.

Tiếng giày gót vang vọng khắp hành lang, trong phòng học tức yên tĩnh trở lại.

cửa học, tiếng cười trong trẻo của một thiếu nữ vang lên:

“Thưa cô Trần, bố của em sợ em học theo theo thói xấu của đám học sinh trường quý tộc kia nên cuối cùng vẫn quyết định không chuyển trường nữa.”

5

Đó là giọng của Hạ Noãn.

Cô ta trở rồi sao?

Thái độ của giáo viên chủ nhiệm, cô Trần, đối Hạ Noãn thay đổi 180 độ.

Cô giáo đứng cửa , cố tình lùi lại một , Hạ Noãn phòng học trước.

“Các em, bạn Hạ Noãn đã lại, chúng ta hãy bạn ấy tự giới thiệu lại một lần nữa nhé!”

Chỉ sau một tuần, cả người Hạ Noãn đã rạng rỡ hẳn lên.

Giờ phút này, cô ta đầy vẻ kiêu ngạo, những món đồ hàng hiệu trên người trở thành dựa vững chắc, sự tự ti trong đáy mắt hoàn toàn biến mất.

Như thể cô ta nhỏ đã là thiên kim tiểu thư Thịnh, chứ không phải mới được cách đây một tuần.

“Chào mọi người, tôi tên là Thịnh Noãn, là gái của Thịnh. Cũng là thiên kim duy nhất của Tập đoàn Thịnh thị.”

“Đúng vậy, người công nhân vệ sinh đến trại trẻ mồ côi một tuần trước, thân phận thật sự của ông ấy là đại gia giàu nhất Giang Thành – Thịnh Diệu Cường.”

Hạ Noãn… không, bây giờ phải gọi cô ta là Thịnh Noãn.

Thịnh Noãn vừa dứt lời, trong học lại một lần nữa sôi trào.

Mặc dù tôi đã tiết lộ thân phận của cô ta trước nhưng việc nghe miệng Thịnh Noãn nói vẫn khiến mọi người choáng váng hơn nhiều.

Phía dưới có người hỏi: “Thịnh Noãn, cậu đã là thiên kim của Thịnh rồi, sao lại đây học?”

Thịnh Noãn mỉm cười nhẹ nhàng:

“Mặc dù bây giờ không thiếu thốn mặt vật chất nữa nhưng nhỏ tôi đã lớn lên cùng mọi người, rất không nỡ rời xa mọi người. Vì vậy, tôi quyết định lại đây hoàn thành chương trình cấp ba.”

Bên dưới ngay tức có người vội vàng tâng bốc:

“Noãn Noãn, cậu thật tốt bụng quá! Thịnh giàu lắm đúng không? Tôi thấy trên vòng bạn bè của cậu toàn ảnh đi du lịch!”

“Noãn Noãn, có phải bây giờ cậu trong biệt thự không? Có cơ hội có thể mời bọn tôi đến biệt thự chơi được không?”

Khi một người đã thoát khỏi tầng cũ, lên đẳng cấp hơn rồi trở lại, chắc chắn không phải bởi vì người ta hoài niệm quá khứ, tận hưởng cảm giác thỏa mãn khi được những người từng ngang hàng tâng bốc, ngưỡng mộ, thậm chí ghen tị.

trong vòng nhỏ bé của trại trẻ mồ côi này, thứ Thịnh Noãn khao khát nhất là sự tâng bốc, ngưỡng mộ và ghen tị của tôi.

Đáng tiếc là cô ta phải thất vọng rồi, lúc cô ta đứng trên bục giảng, tôi chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua một lần.

Mạnh Thao, người luôn đứng bảo vệ Thịnh Noãn, tức dẫn đầu mọi người vỗ :

“Nhiệt liệt hoan nghênh! Chào mừng Thịnh Noãn trở !”

Sau khi tiếng vỗ kết thúc, Thịnh Noãn chuẩn bị xuống.

Mạnh Thao liếc nhìn tôi một , rồi lớn tiếng nói Thịnh Noãn:

“Thịnh Noãn, ngồi bên cạnh tôi đi! Nếu có người nào bắt nạt cậu, tôi có thể bảo vệ cậu!”

Cô ta chẳng buồn ý đến Mạnh Thao, thẳng thừng đi phía bạn cùng của tôi.

Thịnh Noãn dùng điện thoại đời mới nhất của đè lên bài tập bạn tôi đang làm.

“Tôi muốn ngồi này, cậu có thể nhường được không?”

Mặc dù giọng điệu Thịnh Noãn nghe như đang thương lượng nhưng động tác trên lại không hề như vậy.

Bạn cùng tức đứng dậy nhường cho Thịnh Noãn: “Đương… đương nhiên là có thể.”

Thịnh Noãn ngồi xuống bên cạnh tôi, liếc qua bài thi của tôi, bật cười khinh miệt:

“Chị cố gắng thế này, kết quả tốt nhất cũng chỉ là đỗ Đại học Thanh Bắc thôi. Sau khi tốt nghiệp thì sao? Có thể được bao nhiêu tiền lương chứ?”

“Hay là chị đến tập đoàn Thịnh thị làm thuê đi? Làm trợ lý cho em, thế nào?”

Sự ngạo mạn của Thịnh Noãn gần như sắp tràn ngoài.

Khoảnh khắc này, tôi biết cô ta trở là nhắm tôi.

Đã không thể né tránh, chi bằng tôi cứ trở thành kẻ nịnh bợ trung thành nhất của cô ta vậy.

tránh lộ sơ hở, tôi không vội vàng thay đổi thái độ.

“Đừng dùng mấy trò đó sỉ nhục chị.”

Thịnh Noãn tức trở nên phấn khích, cô ta ngang nhiên cười lớn vỗ ngay giữa học:

“Hạ Ôn, vẻ thanh này của chị mới hợp khẩu vị của em.”

Cô ta tiến lại gần, mạnh bóp lấy cằm của tôi:

em, ngay nhỏ đã ghét nhất bộ dạng thanh này của chị. Lần này, em muốn xem chị chủ động sa ngã, biến thành ch.ó trung thành của em.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương