Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ tôi cũng nghiêm , giọng lạnh lùng đầy vô cảm: “Còn đã biết ghen tị rồi ? Quần áo mấy chị họ con để lại toàn đồ tốt, không đủ cho con mặc chắc? Không biết quý trọng còn đòi hỏi, con nói xem… Có con đang muốn yêu đương rồi không? Có bạn trai ở trường rồi hả? Con mới mấy tuổi rồi Trần Hân? Mẹ thấy con đúng là hư hỏng quá rồi.”
Đứa trẻ bé xíu là tôi khi đứng trước cơn thịnh nộ cuồng phong đó, biết ngơ ngác không hiểu mình đã làm sai.
Từ đến lớn tôi luôn nằm trong top mười toàn khối, ngoan ngoãn lễ phép và từng gây gổ với ai, cũng từng khiến thầy cô phiền lòng. không muốn mặc đồ cũ, mà tôi bị xem là ‘hư hỏng’ ư?
điều khiến tôi bàng hoàng hơn, là lần đầu tiên tôi mơ hồ nhận ra lý do thật khiến bố mẹ đối xử khác biệt với tôi và em trai. Có lẽ nằm trong câu mẹ tôi vô thức thốt ra:
“Muốn yêu đương”, “làm đỏm làm dáng”, “muốn thu hút con trai”.
Hình như trong mắt mẹ, mọi hành động của tôi đều có thể quy về chuyện trai . Và mẹ thì đặc biệt hăng hái trong việc… dạy dỗ tôi về chuyện đó.
Khi ấy tôi còn biết đến khái niệm “slut-shaming”— sỉ nhục phụ nữ giới tính và ngoại hình.
Tôi không dám nghĩ tiếp nữa.
Chính chuyện như , nên khi ra trường đi làm tôi ra sức mua sắm quần áo cho mình. Tuổi thơ thiếu thốn khiến tôi không quá bận tâm chuyện ăn uống mà sống tiết kiệm, lương tháng ngoài phần tiết kiệm và gửi về cho gia đình, hầu như tôi đều dùng để mua đồ mặc.
Cho đến khi tôi gặp chồng tôi bây , khi anh biết về quá khứ của tôi thì rất xót xa. Anh không thường xuyên khen tôi mặc đẹp, cho tôi cảm giác được trân trọng mà còn thích dẫn tôi đi mua sắm. Anh nói muốn cùng tôi lấp đầy tủ quần áo của mình.
Tôi cảm động đến rưng rưng nước mắt. nên khi anh cầu hôn, tôi chẳng chút do dự mà gật đầu đồng ý.
Tôi không ngờ chuyện trọng đại như cưới xin, bố mẹ tôi vẫn có thể gây ra màn ra trò.
3
Tôi và chồng yêu nhau là tự nguyện, năm thì bắt đầu bàn chuyện kết hôn.
Về lễ và hồi môn tôi với anh đã ngồi xuống cùng thảo luận, rồi quyết định mỗi người góp mười vạn để gửi chung tài khoản ngân hàng. Số này là làm vốn khởi đầu cho tổ ấm của riêng đứa.
Về và xe, đều có sẵn xe riêng. chồng tặng anh căn hộ , chúng tôi thống nhất khi cưới cùng nhau cố gắng mua căn rộng hơn.
Mang theo bao hy vọng về cuộc sống tương lai, tôi vui vẻ kể lại cho bố mẹ nghe kế hoạch ấy. Mẹ tôi đồng ý ngay và vẻ còn rất hào hứng, khi tới lúc gặp bàn chuyện đính hôn với trai thì mẹ lại lặng lẽ đưa ra chiếc thẻ ngân hàng.
“ lễ bên thông gia cứ chuyển thẻ này là được rồi.” Mẹ tôi nói.
phòng phút chốc lặng ngắt. Bố mẹ chồng nhìn nhau ngỡ ngàng, tôi và chồng cũng sửng sốt nhìn mẹ.
“Mẹ, sao mẹ lại ? Chẳng chúng ta đã bàn là đó để vợ chồng con dùng hôn nhân, và chuyển thẻ của bọn con sao?” Tôi cuống lên nói tai mẹ.
Mẹ tôi lại định giở trò đây?
Mẹ tôi mỉm cười như thể mọi chuyện chẳng có nghiêm trọng:
“Con không hiểu rồi, tiểu Hân . lễ là để tạ ơn cha mẹ bên đã sinh thành cùng nuôi dưỡng con , đó là phong tục từ xưa đến nay. Ai đời con lại tự giữ lễ? Làm chẳng là bất hiếu ?”
“Con yên tâm, bố mẹ giữ giùm thôi, này khi con cần thì bố mẹ trả. Đừng nghĩ ngợi làm , bố mẹ không tham của con đâu.”
Bố tôi ngồi bên cạnh im lặng, xem ra ông ấy cũng đã biết trước chuyện này.
Đầu tôi như muốn nổ tung, đây không còn là chuyện bạc nữa. Mấy hôm trước vẫn còn êm đềm đồng thuận với kế hoạch của tôi và chồng, mà hôm nay lại trở đột ngột. chồng nghĩ sao về tôi, và họ nghĩ sao về gia đình tôi?
Tôi không nhịn được nữa mà nghiêm nói thẳng: “ Bố, Mẹ! Sao bố mẹ có thể làm ? Nếu ngay từ đầu đã muốn giữ lễ thì hãy nói thẳng ra, tự dưng người đổi ý mũi con để đâu? Từ bé đến bố mẹ đã bao nghĩ đến cảm xúc của con , sao đối xử với con lúc nào cũng hời hợt ? Với em con bố mẹ cũng ?!”
Buổi gặp hôm đó tan vỡ trong không khí nặng nề.
Tôi về phòng trọ khóc mấy ngày liền, tôi không hiểu sao bố mẹ không thể đặt mình vị trí của tôi lần. sao lần nào cũng khiến tôi khó xử, khiến tôi chịu đựng chuyện như ?
Từ đó, tôi cố ý tạo khoảng cách với bố mẹ.
Không còn như trước đây, nghe điện thoại để họ trút bầu tâm hay kể lể chuyện vụn vặt trong . Cũng không còn gửi đồ về, hỏi han quan tâm hay xem họ thiếu nữa.
Mãi đến gần ngày cưới, mẹ gọi tôi về và đưa lại thẻ ngân hàng mà bố mẹ chồng đã chuyển lễ , còn bù thêm ba mươi nghìn tệ nói đó là hồi môn cho tôi.
Thật ra với tôi lúc ấy, ba mươi nghìn tệ đã không còn là con số lớn. tôi biết bố mẹ là người đời quen sống tằn tiện, đó không số . Nhận lấy chiếc thẻ ấy mà sống mũi tôi cay xè.
“Tiểu Hân , con đừng trách bố mẹ. Mẹ thật nghĩ cho con, là người già rồi nên khi suy nghĩ không thấu đáo… Để con thiệt thòi mẹ xin lỗi nhé! con lấy chồng rồi, bố mẹ cho thêm chút hồi môn để đứa sống với nhau cho yên ấm.”
“Con , này con có con thì hiểu làm cha mẹ khó khăn nào. mẹ từng làm sai, mẹ biết . Con đừng để trong lòng cũng đừng giận mẹ nhé!”
“Mẹ…”
Nói tới đây bà liền bật khóc, nhìn bà khóc tôi cũng bật khóc theo.
Hôm đó, mẹ kể rất chuyện.
Mẹ nói tôi là đứa con đầu lòng, tôi được sinh ra khi bố mẹ vẫn còn rất trẻ. Điều kiện kinh tế cũng eo hẹp nên biết cách nuôi dạy con và đã làm điều sai. Bây nghĩ lại, mẹ thật thấy hối hận.
Mẹ còn nói tôi là con , dễ bị tổn thương hơn nên mẹ càng cẩn thận giữ gìn. Bà sợ tôi đi lạc đường khiến đời hỏng mất, yêu thương quá lại thành ra nghiêm khắc. khi nói lời nặng nề mà không kịp suy nghĩ, khiến tôi tổn thương thật ra mẹ không cố ý.