Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Mẹ và bố không phải là thiên vị, hai người tôi là chị cả. Từ nhỏ đến lớn hành giỏi giang cùng công việc ổn định đã khiến bố mẹ yên tâm, vô tình lơ là. cha mẹ ai chẳng có xu hướng thương đứa nhỏ và yếu một chút. Nhưng điều đó không đồng nghĩa là không thương tôi.

Mẹ bảo tôi, hãy bao dung cho một chút.

4.

Tôi đã tin mẹ.

ra, cũng không hoàn toàn là vì tin. Quan trọng là tôi muốn buông bỏ, tha thứ cho chính mình và không còn đeo nặng quá khứ.

Nói cho cùng, mẹ nói giả lẫn lộn còn quan trọng đến mức nào nữa đâu? Dù gì bố mẹ cũng đã nuôi tôi khôn lớn, cho tôi ăn và cố gắng khả năng mình để tôi có được một nền tảng tốt. Về lý thì tôi phải hiếu thuận.

Người ta vẫn nói, người giữ cho mình ba phần ngu ngơ.

Cuối cùng, tôi lựa chọn tha thứ cho bố mẹ.

Sau khi kết hôn tôi dần quay lại trạng thái ban đầu, thậm chí vì lòng đã được giải tỏa càng thân thiết bố mẹ trước.

Thỉnh thoảng về thăm nhà, tôi mang quà cáp và sắm sửa đồ đạc cho gia đình. Kể cả sau khi em trai tôi cưới vợ thì tôi vẫn không thay đổi.

Bố mẹ gọi điện tới, nói lấp lửng và đầy ẩn ý… Nào là ngưỡng mộ nhà người ta con mua cái này cái nọ, Tết đến đều mang đủ thứ quà về, cháu nhỏ thì thèm món nọ món kia cùng muốn đồ chơi nhất, tôi đều lẽ đáp ứng.

Khi em dâu sinh cháu trai và đến cầu xin tôi giúp đỡ, tôi còn chạy vạy nhờ vả để đưa thằng bé vào trường tiểu trọng điểm nơi mà con tôi đang theo .

đau lòng từng xảy ra, tôi đã lâu không còn cảm nhận rõ nữa. Vì chúng đã ở quá xa, xa đến mức như bị tôi lãng quên.

Cho đến hôm nay khi mẹ thốt ra câu nói ấy, cảm giác nghẹt thở năm xưa lại trỗi dậy rõ rệt.

Về đến nhà, tôi nằm trằn trọc trên giường, xoay qua xoay lại vẫn không tài nào ngủ nổi. Thấy tôi bất an, chồng tôi khẽ nhổm người dậy bật đèn ngủ rồi quay sang , anh vô cùng dịu dàng: “Vợ à, em sao thế? Lại đang đến mẹ vợ à?”

Tôi thoáng sững người rồi cũng ngồi dậy theo, tôi quay sang anh mà ngạc nhiên : “Anh… từ khi nào mà anh bắt đầu gọi mẹ em là ‘mẹ vợ’ vậy?”

Chồng tôi là người hướng ngoại, tính tình anh cởi mở lại yêu thương tôi hết mực. Dù khi xưa mẹ từng khiến anh ngượng ngùng buổi đính hôn, anh vẫn không so đo mà ngày cưới còn gọi mẹ tôi một tiếng “mẹ” vô cùng thân thiết.

Nhưng không biết từ khi nào, anh lại đổi cách xưng hô khách khí như thể đã có khoảng cách.

Tôi nhíu mày cố lục lại ký ức. 

Một sau lờ mờ nhận ra, vài năm nay anh hầu như không chủ động nhắc tới bố mẹ tôi nữa. như là… im hoàn toàn.

Chồng tôi tay lấy kính đeo lên rồi khẽ thở dài: “Cũng phải mấy năm rồi đấy, vợ à… Anh thấy em không để ý anh cũng chẳng nói.”

Anh ngập ngừng một chút rồi cúi đầu, đầy áy náy: “Hôm nay ăn cơm là anh lỡ . Anh xin lỗi em.”

Tôi lắc đầu chua xót đáp: “Không… sao lại là lỗi anh? Là mẹ em nói quá tổn thương người khác.”

Tôi anh, ánh mắt đầy nặng nề: “Anh nói xem mẹ em là có ý gì chứ? Mình vừa mua được nhà lẽ ra là vui, tại sao bà lại phải nói ra mấy câu như thế ngay trước mặt mọi người?”

Tôi nghẹn ngào, run lên: “Chẳng lẽ vì tụi mình mua được nhà, còn em trai em thì không em phải thấy có lỗi à? Hay vì em trai không mua nổi nhà, em cũng không được ở nhà ?”

Nước mắt tôi dâng lên tận mắt, lạc đi vì uất ức: “Bà ấy chẳng hề quan tâm đến tụi mình, một động viên cũng không có. Bao nhiêu năm qua vợ chồng mình cực thế nào, vừa đi vừa chăm con bà ấy sự không thấy sao?”

Tôi nắm chặt tay, môi run rẩy: “Bà ấy nói mấy đó… là muốn nói cho ai nghe chứ?”

Chồng im tôi một , ánh mắt trầm xuống. Rồi anh khẽ thở dài siết lấy tay tôi, chậm rãi nhưng nghiêm túc: “Vợ à, em sự … mẹ em thấy tụi mình cực sao?”

Anh tôi lâu, rồi lắc đầu: “Không đúng, phải là… em sự mẹ em thấy em cực sao?”

Tôi ngẩng đầu lên suy rồi người: “Ý anh là sao?”

Anh nắm tay tôi chặt , ánh mắt nghiêm túc như thể đang sắp nói điều mà tôi cần nghe từ lâu: “Anh vốn không định nói mấy điều này! Anh biết em luôn muốn đơn giản và nhớ đến điều tốt đẹp người khác, cố gắng gìn giữ một gia đình hòa thuận. Nhưng vợ à, cứ mãi nhẫn nhịn và bao dung… không khiến người ta cảm thấy áy náy đâu, khiến được đà lấn tới thôi.”

Anh dừng một chút, ánh mắt lẽ chuyển sang u ám : “Có một anh vẫn chưa kể em. Tháng trước, Tiểu Thanh đột nhiên anh: ‘Bố ơi, con có phải là điều tuyệt không?'”

Tôi ngơ ngác anh mà lòng như có tiếng “ong” vang lên, đầu óc trống rỗng giây lát. Tiểu Thanh là con chúng tôi, năm nay bé vào lớp sáu.

Tôi ngập ngừng , run run: “Đó… là mẹ em nói sao?”

Nước mắt tôi như trào ra ngay lập tức. Chồng vội vã kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi rồi gật đầu: “Anh vì sao con lại nói thế. Con bảo bà ngoại nói con: con sướng, giống như mẹ lớn lên cần lấy chồng giàu thì cả đời được chồng nuôi, chẳng phải cực gì hết.”

Tôi nghẹn ngào, nước mắt giàn giụa. Cố lắc đầu phủ nhận như thể cần không thừa nhận thì mọi sẽ không phải là :

“Sao bà ấy có thể nói vậy chứ? Từ tốt nghiệp đến giờ, trừ nửa năm sinh con ra em chưa nghỉ ở nhà ngày nào! Lương em anh như ngang nhau, em còn từng nói rõ mẹ rồi mà!” Tôi như gào lên, không còn giữ được bình tĩnh: “Gì mà lấy chồng giàu rồi được nuôi cả đời chứ?!”

Tôi và chồng đều xuất thân từ gia đình bình thường, từ tốt nghiệp đã toàn tâm toàn ý lao vào việc. năm tháng gian nhất mẹ chồng luôn là người âm thầm đứng sau giúp đỡ, còn tôi và anh thì không ai là ‘trụ cột’ và cũng không ai ‘ở nhà nội trợ’ vì chúng tôi là người bạn đồng hành, cùng nhau gồng gánh và phấn đấu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương