Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bà hứng khởi, rồi bỗng nhiên thở dài:
“Ôi anh Lưu à, anh không biết đâu! Con gái em số nó sướng nên lấy được chồng giàu, chả làm gì nhà trông con thôi mà nhà cửa xe cộ cái gì cũng có. Ngày ngày ăn sung mặc sướng vàng bạc đầy , còn sắm cả gì ấy nhỉ… À, là ngọc trai cơ mà… Tiền xài hết đâu.”
bên kia ngập ngừng hỏi: “Ủa, không con gái em có đi làm à?”
“Ôi giời ơi, phụ nữ thì làm ăn gì cam. Làm sao mà kiếm được đàn ông chứ? Em còn lạ gì con gái mình, nó đều dựa thằng rể cả.”
Mẹ tôi cười khẩy, tiếp lời:
“Mà thật với anh, con có ngày hôm nay nhờ em nuôi dạy cực khổ sao? Anh không biết đâu, từ nó khôn lắm. học cấp hai mà suốt ngày đòi mua quần áo , trong tủ đầy ắp quần áo mà vẫn muốn mua thêm. Tâm trí thì toàn đến mấy thứ ăn diện.”
“Học hành thì sao? Toàn ăn mặc lòe loẹt trong trường cốt để thu hút bọn con trai, em đoán chắc nó khôn lắm đấy. tí mà đó biết nhắm tới mấy thằng có tiền rồi.”
“Thì đấy, yêu đương có hai năm mà nằng nặc đòi cưới rồi! Em nhìn là biết ngay, chắc chắn là vì thằng kia có tiền chứ không thì gấp gáp thế làm gì?”
“Con gái lấy được chồng tốt, làm cha mẹ tụi em cũng mừng chứ. mà thật, chồng nó có nhà rồi thì hai đứa còn đi mua thêm cái nhà to oành hai trăm mấy chục mét vuông làm gì? Trong khi có ba thôi, làm thế để làm gì chứ?”
“Con trai em thì lại khác. Ngày nó cũng nai lưng làm mà kiếm được bao nhiêu, đến giờ còn chen chúc sống cùng hai ông bà già tụi em. em thấy đau lòng…”
bà nghẹn lại một chút, rồi cất cao đầy ai oán: “Còn con gái em thì sao? Nó làm không thấy gì cả, không hề nhắc đến chuyện giúp em trai một câu dù là rước vợ chồng nó về chung cũng không.”
Tôi đi phía sau, nghe lời chữ rơi nước đá. Toàn thân lạnh buốt.
mẹ vẫn chưa dừng lại:
“Anh biết không, cháu nội em năm ngoái đến nhà bác nó chơi. Nhìn thấy phòng của họ nhà bác nó mà sững . Phòng của nó gấp đôi cháu nôi của em, lại còn có cả phòng đọc sách nhỏ.”
“Giờ con lại mua nhà , còn tính làm riêng một phòng để đặt đàn piano con . Trời đất ơi, có tiền đến mức đó sao nó không đến em trai mình một chút chứ? Đúng là ích kỷ hết chỗ !”
“Khổ thân con trai em, là Tử Hạc của em nó số khổ…”
6.
Sau đó, tôi không bước nhà mẹ mà lặng lẽ quay trở lại theo lối cũ. Về đến nhà, tôi mở cửa thì hai chân mềm nhũn rồi toàn thân đổ sụp xuống sàn.
Chồng và con gái thấy vậy liền hoảng hốt chạy lại đỡ tôi dậy:
“Vợ ơi!”
“Mẹ ơi! Mẹ làm sao thế?!”
Họ vội vàng dìu tôi ghế sofa. Tôi đó đầu óc vô cùng trống rỗng, môi mấp máy không thể thốt một lời. Không biết gì và tai tôi cứ ù đi, còn được gì .
Đến khi tỉnh táo hơn một chút, tôi nhận gương mặt mình ướt đẫm nước mắt từ . Chồng tôi thấy vậy thì cần hỏi nhiều, cũng đoán phần . Anh thở dài rồi nhẹ nhàng kéo tôi lòng, ôm siết lấy tôi thể muốn chắn cả thế giới ngoài kia tôi được nghỉ ngơi.
Con gái tôi là tiểu Thanh Sơn đang rưng rưng nước mắt, nép cánh tay tôi mãi không chịu buông. Tôi cúi đầu nhìn con , bàn tay run run đưa xoa đầu nó. Mái tóc mềm mại và hơi ấm từ lòng bàn tay truyền tới khiến tim tôi se lại.
Thật , tôi chưa không biết tình yêu của mẹ dành mình có bao nhiêu phần tạp chất. làm con ai dễ dàng tha thứ mẹ mình, lại khao khát được yêu thương đến vô lý.
Tôi đọc được một đoạn văn trên mạng, và vẫn nhớ rất rõ:
“Tình yêu của cha mẹ kiểu Trung Quốc luôn vặn, nó không đủ nhiều để khiến con cái lớn khỏe mạnh và hạnh phúc, cũng không quá ít để khiến chúng dứt khoát từ bỏ. đủ để con cái oán trách cũng xót xa trong vô số đêm dài, con biết rõ là họ có yêu mình cũng không thể phủ nhận họ làm tổn thương mình. Và thế là hai chữ ‘áy náy’ nằm đó, chính giữa mọi thứ để cân bằng tất cả… đủ để khiến ta đau lòng cả đời.”
đọc đến đó, tôi không biết mình bị tác động bởi điều gì mà biết tay run . Đôi mắt lập tức lướt nhanh qua và không dám đọc tiếp.
Vậy mà chữ, câu… đến nay tôi vẫn nhớ in.
Chồng ôm lấy tôi, nhẹ nhàng kiên định: “Vợ à, em đừng ! Em còn có anh cùng con gái, bọn anh sẽ luôn bên em không rời đi đâu cả. Đừng buồn … được không?”
Tôi ngã bệnh nặng sau ngày hôm đó, nằm liệt giường nhiều ngày. Chồng và con gái thay phiên nhau chăm sóc tôi, không rời nửa bước.
Đến ngày tôi khỏi bệnh, cũng là tôi thật sự buông bỏ mọi thứ.
7.
Một tuần sau, là đến sinh nhật tôi.
Vì những chuyện xảy trước đó, năm nay cả nhà tôi quyết định sẽ tổ chức sinh nhật thật linh đình và không để bản thân chịu thiệt . Thế là tôi và chồng xin nghỉ một tuần phép, đưa con gái đến đảo du lịch vài ngày coi tự thưởng chính mình.
Trong suốt chuyến đi, tôi bật chế độ “không làm phiền” với số của mẹ và tận hưởng một sinh nhật trọn vẹn đầu tiên sau nhiều năm trời.
Ngày cuối cùng của chuyến du lịch, tôi nhận được cuộc gọi từ em trai.
“! đang làm gì đấy, sao không nghe điện thoại của mẹ hả?!” em trai tôi vang hốt hoảng ngay khi tôi bắt máy.
Tôi giữ bình tĩnh, điềm đạm: “Có việc gì thế?”
“Mẹ bị ngã gãy chân rồi giờ đứng cũng không nổi, mau về đi!” của nó trở gấp gáp không giấu nổi hoảng loạn.
Tôi khẽ nắm điện thoại, quay sang con gái và dịu dàng mỉm cười trấn an nó. Rồi quay lại điện thoại: “Bị ngã khi ? đưa đến bệnh viện chưa?”
“ ăn tối thôi giờ đang nằm viện rồi, bác sĩ bảo bị gãy xương và nằm điều trị. đừng hỏi đông hỏi tây , mau về đi! Gọi điện cả đêm không ai bắt máy là sao chứ?!” em trai bắt đầu mang theo oán trách.
Tôi không dài dòng, thẳng: “Bọn không nhà. Tuần này anh đưa Tiểu Thanh đi chơi ngoài đảo, giờ không về được.”