Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B3nbuvaN8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ:
“Tôi muốn xem thử ai dám bịa chuyện về chồng tôi.”
Tôi bấm vào link livestream mà Tô Hòa vừa gửi.
Mạng hơi lag, phải đợi vài giây mới load xong hình.
Đó là chương trình truyền hình thực tế đang hot – Xông Pha Cực Hạn – nơi Giang Lâm đang ghi hình.
Lúc đó, mọi người đang ngồi nghỉ dưới mái che, chơi một trò đùa:
“Gọi điện mượn tiền bạn trong giới.”
Dĩ nhiên, Giang Lâm là người nổi tiếng nhất nên bị lôi ra trước tiên.
Anh mặc bộ đồ thể thao trắng, tóc mái còn ướt đẫm.
Hai má hơi ửng sau khi vận động, nhìn vào ống kính cười bất lực mà dịu dàng:
“Được, được, được. Gọi thì gọi.” – giọng trầm nhẹ, bình thản.
Anh lấy điện thoại cá nhân ra.
Bình luận dưới livestream đã bắt đầu bùng nổ:
【Ahhh anh đẹp trai quá!! 】
【Lâm Lâm đừng sợ! Mẹ có tiền! Mẹ nuôi con! 】
【Cược 500, ảnh sẽ gọi cho quản lý Chu! 】
【Tôi cược 1 tệ là gọi cho ‘em gái quốc dân’ lần trước đóng cùng!”
Ngón tay thon dài của anh lướt nhẹ trên màn hình, có vẻ đang tìm người trong danh bạ.
MC bên cạnh vẫn tiếp tục khuấy động:
“Giang lão sư nha~ Phải gọi đúng người mà anh nghĩ là có thể mượn được tiền nha! Không được là bị phạt đó!”
Giang Lâm nhướng mày, nở nụ cười tự tin:
“Yên tâm.”
Ngón tay anh dừng lại, nhấn gọi.
Còn cố tình nghiêng điện thoại về phía ống kính, chứng minh không hề gian lận.
Ngay khoảnh khắc ấy.
Bùm.
Máu trong người tôi như dồn hết lên não.
Rồi…
Ngay sau đó lại tuột sạch.
Cả người lạnh ngắt.
Tôi c.h.ế.t trân nhìn vào màn hình.
Không phải vì tên trong danh bạ.
Mà là vì khung xem trước tin nhắn WeChat đang hiện phía trên đầu màn hình — những tin nhắn mới nhất cứ hiện ra liên tục.
Tên hiển thị trong danh bạ?
Chỉ gọn hai chữ: 【Vợ yêu
Người gửi? Là tôi.
Lâm Vãn.
Nội dung tin nhắn thì… đủ để tiễn tôi lên nóc nhà ngồi ngắm trăng:
【Vợ yêu】: Giang Lâm! Anh thấy tin nhắn chưa?
【Vợ yêu】: Mẹ anh lại gửi thêm 3 thùng trứng gà ta! Tủ lạnh nổ đến nơi rồi!
【Vợ yêu】: Với lại, bún ốc cay anh thích lần trước em mua được rồi! Em nấu rồi! Thối c.h.ế.t em luôn!
【Vợ yêu】: Anh quay xong chưa vậy? Về trễ là bún bở hết luôn á!
【Vợ yêu】: … Thôi kệ, bở thì em vẫn để phần cho anh.
Cả không gian livestream như đông cứng lại.
Ống kính bắt trúng khung tin nhắn xem trước – đúng lúc – đúng chỗ – rõ nét từng chữ.
Chỉ 0.1 giây thôi.
Giây tiếp theo: livestream nổ tung.
Bình luận ào ào như sóng thần:
【? ? ? ? ? ? ?】
【Tôi vừa thấy cái gì thế???】
【Vợ yêu?? Giang Lâm??】
【Má ôi má ôi má ôi má ôi!!!】
【Ảnh đế kết hôn rồi?? Ẩn hôn??】
【Trứng gà ta? Bún ốc cay? Cuộc sống vợ chồng này bình dị quá sức tưởng tượng!】
【Khoan khoan… vậy vợ ảnh đang giục ảnh về ăn bún hở?】
【Trọng điểm là bún ốc hả? Trọng điểm là ảnh ẩn hôn đó!!!】
【Bê bối rồi!! Giang Lâm sập phòng!!!】
【Fan 10 năm, c.h.ế.t tại chỗ.】
Trường quay im phăng phắc.
Nụ cười nghề nghiệp trên mặt MC như bị đông cứng.
Mấy khách mời bên cạnh thì há miệng tới mức có thể nhét nguyên quả trứng gà.
Mắt đảo như rang lạc giữa Giang Lâm và ống kính.
Cả ê-kíp như bị bấm nút “pause”.
Chỉ có Giang Lâm vẫn đứng đó.
Anh cầm điện thoại, màn hình sáng rực.
Tin nhắn từ 【Vợ yêu】 vẫn đập thẳng vào mắt.
Nụ cười tan biến.
Sắc mặt trắng bệch.
Ngón tay siết chặt đến mức lộ cả xương.
Dù chỉ nhìn qua màn hình, tôi cũng cảm nhận được sự nghẹt thở, c.h.ế.t chìm trong hoảng loạn.
Xong rồi.
Đầu óc tôi trống rỗng, trong đầu chỉ còn đúng hai chữ đó quay cuồng.
Mùi bún ốc cay vẫn phảng phất trên đầu mũi.
Điện thoại vẫn rung không ngừng nghỉ.
Tin nhắn từ Tô Hòa nổ tới tấp:
【Vãn Vãn???】
【Cái 【Vợ yêu】 đó là cậu đúng không???】
【Hai người thật sự kết hôn rồi á????】
【Trời đất quỷ thần ơi!!!!】
【Nói gì đi chứ Vãn Vãn!! Cậu còn sống không???】
Tôi còn sống.
Nhưng cảm giác như chỉ còn cách cái c.h.ế.t đúng… một đũa bún.
Chiếc đũa trong tay tôi rơi “cạch” xuống mặt bàn dính đầy dầu mỡ.
2.
Điện thoại vẫn rung lên điên cuồng.
Nhưng không phải Tô Hòa.
Là một số lạ. Không lưu tên.
Nhưng tôi vừa nhìn thấy đã lạnh sống lưng.
Quản lý của Giang Lâm – Chu “bóp cổ”… à nhầm, Chu Minh.
Anh Chu.
Tôi nhìn chằm chằm vào số máy xa lạ đang nhấp nháy, cứ như nhìn thấy… bùa đòi mạng của Diêm Vương.
Tôi hít sâu một hơi.
Rồi thêm một hơi nữa.
Phổi tràn ngập mùi bún ốc chua cay và… hơi thở của diệt vong.
Tôi vuốt màn hình, nhận cuộc gọi.
“Alo?” – giọng tôi hơi bay bay.
“LÂM VÃN!!!”
Giọng Chu Minh vỡ toạc, như gà cao su bị giẫm cổ, chấn động màng nhĩ với độ tuyệt vọng cấp độ tuyệt đối.
“Tổ tiên sống của tôi!!!
Cô… cô gửi cái quái gì vậy hảaaaaaaaa?!?!”
Tôi há miệng, cổ họng khô khốc:
“Ờ… tôi chỉ hỏi ảnh có về ăn bún không thôi mà.”
“ĂN BÚN HẢ?!?!
Giờ thì cả nước đều biết vợ của Giang Lâm nấu bún ốc cay cho ảnh rồi!!
MÀ CÒN LÀ BÚN BỊ BỞ!!!”
Chu Minh gào như sắp đứt hơi, tiếng phía sau hỗn loạn như bãi chiến trường.
“Phòng PR! Phòng kỹ thuật!
Tất cả nổ tung!
Server c.h.ế.t đứng!
Hot search full 10/10!
Toàn là tên ảnh!
TOÀN LÀ CHỮ ‘BẠO’!!”
Tôi liếc sang điện thoại – vẫn để im lặng nhưng đèn thông báo thì nhấp nháy như đèn disco.
Weibo đổ về như lũ:
#Giang Lâm Vợ yêu#
#Giang Lâm Ẩn hôn#
#Giang Lâm Sụp đổ hình tượng#
#Giang Lâm Bún ốc#
#Tai nạn livestream Xông Pha Cực Hạn#
Sau mỗi dòng hashtag là chữ “BẠO” đỏ rực.
Thấy mà dựng tóc gáy.
“Giờ làm sao?” – tôi nuốt khan, tay cào mép ghế sofa đến sắp rách da.
“Anh ấy… sao rồi?”
“Sao hả?” – giọng Chu Minh gắt lên như đứt mạch máu.
“Livestream bị cắt!
Ảnh bị ekip + an ninh cưỡng chế áp tải đi!
Bên ngoài kín như nêm!
Fan khóc, phóng viên gào, có đứa đập cả đồ!!
TẤT CẢ ĐANG ĐIÊN!!”
“Anh ấy…” – tim tôi nhói lên, “ảnh không sao chứ?”
“Hiện tại thì… vẫn chưa bị xé xác ra ăn sống.”
Chu Minh thở phì phò, như đang cố kìm cơn bốc đồng muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.
“Nghe cho kỹ đây, Lâm Vãn!
Ngay lập tức!!
THU DỌN HẾT TOÀN BỘ MỌI THỨ CÓ THỂ CHỨNG MINH MỐI QUAN HỆ GIỮA CÔ VÀ ẢNH!!
Ảnh chụp!
Đồ đôi!
Cái áo thun cũ kỹ ảnh để trong tủ của cô cũng không được chừa!!
Tất cả!
Gom lại!
Khóa!
Chôn xuống đất cho tôi!!”
“Hả?” – tôi mơ màng.
“Hả cái đầu cô ấy!!” – Chu Minh phát rồ.
“Chương trình có phần phát lại!
Chúng tôi đã yêu cầu gỡ nhưng bản quay màn hình đã bị phát tán đầy trên mạng!
Cái tên 【Vợ yêu】, cái loạt tin nhắn ngọt tới sâu răng của cô…
KHÔNG THỂ CHỐI ĐƯỢC NỮA!!”
“Toàn bộ mạng xã hội đang truy lùng vợ yêu của Giang Lâm!
Paparazzi, fan hâm mộ như cá mập đánh hơi thấy máu!
Địa chỉ nhà cô, ảnh leak từ 3 kiếp trước – tụi nó đang lần theo từng chi tiết!!
Nếu không muốn mai sáng mở cửa ra là thấy bị tạt sơn đỏ thì
DỌN DẸP SẠCH SẼ GIÙM!!”
“Còn nữa!!
TẮT MÁY!!
RÚT SIM!!
ĐỪNG ONLINE!!
GIẢ CHẾT!!
Biến mất khỏi hành tinh này ngay lập tức!!! HIỂU CHƯA?!!”
“Hiểu… hiểu rồi.” – tôi lắp bắp.
“Bên tôi loạn như nồi lẩu Thái!!
Cúp máy đây! NHỚ KỸ – GIẢ. CHẾT.”
Cạch.
Tín hiệu bận vang lên.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Chỉ còn lại mùi bún ốc nguội ngắt, nồng đậm đến nghẹt thở.
Tôi nhìn đống hỗn độn trên bàn.
Tô bún nở mềm, váng dầu đông lại.
Không khí ấm cúng của một bữa trưa thường nhật giờ biến thành một trò hề cay đắng.
Tay chân tôi lạnh toát.
Câu “tạt sơn đỏ” của Chu Minh cứ văng vẳng trong đầu như tiếng trống tang.
Tôi bật dậy.
Lao vào phòng ngủ như bị điện giật.
Trên tủ đầu giường là khung ảnh gỗ giản dị – ảnh chụp hai đứa ở một bãi biển hoàng hôn.
Áo thun trắng, quần jeans, không lộ mặt – chỉ có bóng lưng tựa vào nhau.
Giang Lâm từng nói: “Chụp lưng là an toàn nhất.”
Tôi run rẩy giấu khung ảnh lên ngăn trên cùng giá sách, dùng mấy cuốn niên giám dày cộp che lại.