Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bàn tay anh đang vuốt lưng tôi khựng lại, khẽ dài một tiếng.
Anh cúi mắt nhìn tôi, nhàng lên lòng bàn tay.
Tôi rút tay lại vì cảm giác bỏng rát, anh cũng không ngăn.
Ánh mắt anh dịu dàng, bao dung đến vô lý.
“Kỷ Vãn, đừng gây chuyện với anh nữa.”
Còn tôi, thật sự không chống đỡ nổi sức hút đàn ông bùng nổ trước mặt.
Người đó mím môi, dường như đang nói gì, nhưng tôi không nghe rõ, chỉ không nghe, nên lại bịt miệng anh.
Mí mắt anh đỏ ửng, để mặc tôi mút một cái, còn phối hợp nghiêng đầu ra sau.
Những nụ vụn vặt dần trượt xuống dưới, không khí trong phòng nên ám muội đến kỳ lạ.
Cho đến khi…Tôi bất ngờ đẩy anh ra, cúi đầu nôn thốc nôn tháo đầy sàn.
Tôi ôm đầu, đau đến khóc.
Sống tốt với ư? Miễn không để lại ám ảnh tâm lý cho đã là tốt lắm rồi.
Tôi hít sâu một hơi, cẩn thận gỡ cánh tay anh đang ôm quanh eo mình ra.
Cuối cùng cũng ngồi dậy được, còn chưa kịp phào thì Phó Dã đã vươn tay ôm tôi lại.
Anh không biết đã tỉnh từ nào. Đôi mắt đen sâu thẳm, giọng khàn khàn:
“Sao vậy? Dùng xong rồi bỏ à, lưng không nhìn luôn?”
Mặt tôi đỏ bừng như gấc. Nếu không phải đầu óc tỉnh táo, tôi thật sự đã tưởng đêm qua có chuyện gì đó.
“Hôm qua cảm ơn anh nhé.”
Phó Dã nhìn tôi có vẻ ngơ ngác, rồi bật :
“Không sao, hôm qua cũng khá nhiệt tình, quấn anh chặt lắm.”
Cho đến khi anh rời giường đi làm bữa sáng, tôi vẫn chưa hồi tỉnh hoàn toàn.
Tôi xuống lầu thì anh đã bưng ra tô mì. Mỗi tô đều có một quả trứng ốp la vàng ruộm bên trên.
Tuy đơn giản nhưng thơm phức.
Tôi tò mò nhìn quanh. Căn biệt thự rộng rãi chỉ có người chúng tôi, không giúp việc đâu cả.
Phó Dã hiểu tôi đang gì, đưa cho tôi một quả trứng luộc còn ấm:
“Đắp mắt đi.”
Rồi anh thong thả giải thích:
“Dì giúp việc sẽ đến vào thứ , Tư, Sáu. Mấy ngày còn lại chỉ có chúng ta.”
Tôi sững người, nhìn anh.
“Nhưng đâu biết nấu ăn.”
Phó Dã cụp mắt, vừa lau tay vừa nói:
“Anh biết.”
Rồi sao?
Có lẽ vì ánh mắt tôi nhìn anh quá thẳng thắn, Phó Dã ngượng ngùng mặt đi, vành tai ửng đỏ.
“Vậy là mỗi tuần anh có bốn ngày dành riêng cho vợ.”
Tôi bừng tỉnh. Hóa ra một ông chủ công ty công nghệ như Phó Dã, vừa trẻ trung vừa không hói đầu, là có lý do cả.
Thì ra anh giả vờ xin nghỉ chỉ để thực sự nghỉ ngơi.
Tôi không nhiều, dù gì nghỉ ngơi của anh cũng là làm việc tại . Không cho phép bản thân nghỉ cuối tuần thì làm đâu chẳng như .
Tự thuyết phục xong, tôi tiếp tục húp mì dưới ánh mắt oán trách của Phó Dã.
Vừa ăn xong, anh kéo tôi lên lầu.
Cánh phòng mở ra, ánh nắng rọi qua kính trong suốt chiếu thẳng vào tấm bảng vẽ.
Tôi không kìm được, đầu nhìn anh.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo tôi.
“Thích không?”
Tôi gật đầu thật mạnh, sống mũi cay cay, nước mắt chực rơi.
Tôi vốn rất thích vẽ tranh. Nhưng từ khi Kỷ Duệ về, phòng vẽ của tôi đổi thành phòng đàn.
Tôi nhìn bố mẹ họ Kỷ bối rối, không nói gì cãi lại ta.
nhưng Kỷ Duệ lại càng được đà. Chỉ tôi cầm bút vẽ là ta sẽ gào lên, xé nát tranh tôi.
ta khóc lóc nói rằng mỗi lần tôi vẽ là lại nhớ đến những năm tháng khổ cực ngoài kia, còn tôi thì chỉ việc danh thiên kim tiểu thư sống sung sướng không lo .
Người duy nhất từng ủng hộ tôi là mẹ Kỷ. Từ bé đã bế tôi, nói tôi có năng khiếu, sau này có thể mở triển lãm tranh.
Nhưng cuối cùng, bà cũng mệt mỏi, chỉ nhàng bảo:
“Vãn Vãn, chỉ là mấy bức tranh thôi mà. Nhường gái một chút được không?”
Lần đầu tiên tôi cứng đầu không chịu nhường, bố Kỷ tát cho một cái thật mạnh:
“Kỷ Vãn, chỉ là mấy bức tranh vớ vẩn thôi. Ta nuôi lớn không phải để chống đối gái ta như .”
Còn bây giờ, tôi nắm chặt tay Phó Dã. Chỉ có người ủng hộ tôi như , vậy là đủ rồi.
4
Tôi đắm mình trong giới hội họa suốt cả buổi chiều.
Chỉ đến khi hoàn thành nét cuối cùng trên bức tranh, cơn hưng phấn dần tan đi, tôi mới giật mình nhận ra mình vừa vẽ gì.
Đó là góc nghiêng gương mặt của Phó Dã. Hàng mi dài cụp xuống, ánh mắt chăm chú, chính là khoảnh khắc anh trao nhẫn cho tôi. Chân thành, rạng rỡ.
Chỉ tiếc tôi còn chưa kịp chạm bút vào nốt ruồi lệ đuôi mắt thì cánh sau lưng đã mở ra.
Tôi giật mình, vội vàng lấy vải phủ lên tranh. Trong lòng thầm phào vì may là mực đã khô hết.
Phó Dã đứng trước , vẻ mặt vừa như buồn vừa như bất đắc dĩ.
“Vẽ gì mà đến cả anh cũng không được nhìn à?”
Tôi đỏ mặt, lắc đầu lia lịa, nhất quyết không chịu nói.
Phó Dã cũng không ép hỏi. Chỉ là trước khi đi ngủ, anh nắm tay tôi đặt lên gò má mình, rồi từ từ kéo xuống chạm vào cằm anh, tiếp đến là ngực – từng khối cơ rắn chắc hiện rõ dưới lòng bàn tay.
Đến khi tay chạm vào cơ bụng thứ tám, ngón tay tôi co rúm lại.
“Phó… Phó Dã!”
Tôi không chịu nổi nữa, nắm chặt tay anh lại. đó anh mới lười biếng liếc mắt nhìn tôi.
Anh ghé sát, hơi ấm nóng phả lên mặt tôi.
Khoé môi Phó Dã cong , nhưng ánh mắt thì sâu và nặng, theo một tia nguy hiểm khó đoán.
“Vãn Vãn, nói cho anh biết… không vẽ người đàn ông khác, đúng không?”
Tấm vải vẫn phủ hờ lên khung tranh. Anh không vén lên xem, chỉ một lời xác nhận. Một câu trả lời duy nhất, đúng như điều anh nghe.
Tôi run rẩy, toàn thân mềm nhũn.
“Không… không có.”
Gương mặt lạnh lùng ban nãy bỗng nhiên nở một nụ suốt cả đêm.
“Anh tin .”
Anh dịu dàng lau đi giọt nước đọng nơi khoé mắt tôi, nhàng dài.
“Đừng sợ anh nhé, Vãn Vãn. Chuyện giữa chúng ta mới chỉ đầu thôi.”
Tôi và Phó Dã êm đềm trải qua đêm ấy như . Chỉ là sáng hôm sau môi tôi sưng vù, đau rát đến mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Trên bàn đặt một tờ giấy ghi chú.
“Trong bếp có cháo giữ ấm sẵn. Trưa dì giúp việc sẽ đến nấu cơm. Đừng vẽ quá lâu. Ngoan, chờ anh về.”
Rõ ràng tối qua anh nói sẽ chậm rãi, nhưng lại chẳng hề nương tay.
đến vẻ mặt vô tội của anh ấy, tôi vừa buồn vừa giận.
Nụ anh đặt lên tai khiến tôi giật mình, vì nơi đó đặc biệt nhạy cảm.
Giọng anh đó vừa nghịch ngợm vừa trầm ấm, theo một chút cám dỗ.
“Đây rồi… tìm đây.”
Mặt tôi lại đỏ bừng. Tôi định xé toạc tờ giấy ra.
Nhưng ngón tay vừa lướt qua những nét chữ mạnh mẽ ấy, tôi lại tiếc, nhàng đặt tờ giấy về chỗ cũ trên bàn.
Cháo thịt bằm nấu cùng trứng bắc thảo, gừng thái sợi cũng đã được hớt bỏ, ninh đến mềm nhừ.
Tôi cúi xuống tìm góc chụp đẹp rồi chụp một tấm, đăng lên tài khoản Weibo phụ đã phủ bụi từ lâu.
Chẳng bao lâu, bài viết đã có vài bình luận đầu tiên.
“Rơi lệ mất thôi, cư dân mạng mất tích đã lại!”
“Chóng mặt quá, tài khoản chị theo dõi cuối cùng cũng chịu cập nhật!”
“Trời ơi, chỉ mình tôi theo dõi mà phu nhân đã kết rồi à?”
“Chữ viết này, giọng điệu này, sự chu đáo này… 1% tiêu chuẩn chồng lý tưởng, phu nhân đã chiếm được một phần, còn phần của tôi đâu?”
“Tôi không nhiều, chỉ bên phu nhân tiên tử là đủ rồi.”
Tài khoản phụ đó, trước đây tôi dùng để ghi lại hành trình học vẽ. Dần dần có kha khá người theo dõi, giống như những người bạn trong giới mạng.
Vì vậy, tôi cũng nói thật lòng khi lại:
“Mình hỏi mọi người, sinh nhật người kia thì nên tặng gì?”
Theo sách ghi, sinh nhật của Phó Dã là vào cuối tuần này.
Anh đã chuẩn rất nhiều điều cho tôi. Tôi cũng dành cho anh một điều gì đó thật đặc biệt.
Tôi lướt qua từng bình luận – đồng hồ, xe hơi, cà vạt, giày, đủ cả.
Nhưng những thứ đó anh đều không thiếu. Tôi càng đọc càng mông lung.
Cho đến khi gặp một bình luận liên tục được thả tim và đẩy lên đầu bảng:
“Chuyện này còn gì dễ hơn, phu nhân hãy tự mình hiến thân, chẳng phải là món quà tuyệt nhất sao?”
Tôi úp mặt vào lòng bàn tay, cả hơi cũng đầu nên nóng bỏng.
Những người này… rốt cuộc đang xúi bậy cái gì vậy trời…
5
Trằn trọc mãi vẫn không ra món quà gì cho sinh nhật Phó Dã, tôi quyết định ra ngoài dạo một vòng.
Nếu đã không ra được, thì cứ đi xem thử, thứ gì vừa mắt thì mua, lấy số lượng bù chất lượng, biết đâu lại tìm được món gì đó phù hợp.
đi ngang một hàng, ánh mắt tôi thu hút bởi một cặp khuy măng sét. Bên trong là viên đá xanh lấp lánh được nạm tinh tế.
Kiểu dáng không hề cứng nhắc cổ điển, ngược lại có nét đơn giản, sắc sảo, vừa thanh thuần lại vừa có chút hoang dã. Cảm giác ấy… chẳng khác gì cảm nhận của tôi về Phó Dã.
Tôi không kìm được lòng, lập tức nhờ nhân viên gói lại.
Vừa rút thẻ chuẩn thanh toán thì phía bỗng vang lên tiếng động ồn ào.
“Thật là trùng hợp, chị ơi, gặp chị đây rồi.”
Kỷ Duệ dẫn theo cả một đoàn phim bước vào, khoác tay Diêu đầy thân mật.
Tôi lập tức nhận ra vẻ mất kiên nhẫn trong ánh mắt Diêu. Không còn tôi giữa ngăn cản, Kỷ Duệ như được thả xích, bước chân vào giới giải trí với thái độ háu ăn.
ta mở tài khoản Weibo, mỗi ngày đều đăng bài khoe cuộc sống vợ tài phiệt, hưởng thụ xa hoa trong ánh đèn sân khấu và những lời tung hô.
Nhưng khi đầu đầu tư phim ảnh và tự mình nhận vai diễn, tình hình không còn như mơ. Tin tức lan ra, lượng người hâm mộ sụt giảm nghiêm trọng.
Giới thượng lưu vốn không chấp nhận chuyện dâu danh giá đi làm minh tinh. Nhất là họ vốn truyền thống lâu đời, mẹ chồng lẫn chồng đều không chấp nhận. Cả đều bóng gió khuyên Kỷ Duệ sinh là chuyện đứng đắn hơn.
Từ nhỏ được tâng bốc tận mây, chưa từng phải chịu đựng gì, Kỷ Duệ không thể chịu nổi. ta cãi ầm ĩ với Diêu, chỉ trích anh không yêu, không tôn trọng mình.
Thiếu đi vai trò “tiểu tam độc ác” như tôi để giúp tình cảm thăng hoa, cặp đôi ấy sau kết chẳng những không ngọt ngào mà ngày càng đục. Cuối cùng, họ thành trò trong mắt mọi người.
Diêu vừa lên chức, còn chưa kịp tạo được dấu ấn gì đã dính vào những scandal tai tiếng ảnh hưởng đến hình ảnh cả tập đoàn.
Hội đồng quản trị vốn đã không hài lòng, âm thầm tìm cách gạt anh ta ra.
Tham gia chương trình thực tế lần này, mục đích của anh là khoe tình cảm để xoá đi ấn tượng xấu, nhưng rõ ràng Kỷ Duệ không biết nắm cơ hội.
tôi không đáp lời, Kỷ Duệ vươn tay cầm lấy cặp khuy măng sét trên quầy chưa kịp gói.