Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

5.

Dưới sự tấn công không ngừng nghỉ của bọn Thiết, khe cửa ngày càng hở ra rộng hơn.

Tôi không dám trì hoãn, nhanh chóng leo người ra ngoài qua cửa rồi quay người ôm Dao Dao ra theo.

Đây là tiên tôi cảm thấy biết ơn hình bé của , nó thực sự là một lợi thế trong việc chạy trốn.

Đứng trên tầng thượng, đôi chân tôi run rẩy.

Tuy rằng mái có độ dốc nhẹ và có những vật cản để dẫm lên, nhưng đứng trên tầng cao nhất của tòa rất nguy hiểm.

Điều khiến tôi không thể chịu đựng được là ánh nắng mặt trời giữa trưa.

Nắng gắt làm tấm tôn dưới chân trở nên nóng bỏng. Nhiệt độ cơ thể của Dao Dao đang tăng dần lên, làn da con bé đỏ ửng, toàn nóng bừng.

Tôi ôm chặt Dao Dao, bước nhanh về gác xép cạnh.

Dù cách 1 lớp đế giày, nhưng sức nóng khủng khiếp của mái tôn ảnh hưởng rất nhiều tốc độ di chuyển của tôi.

Xem ra lên được đỉnh tòa thì cần phải qua gác xép.

Trong ba gác xép , cần tôi tìm thấy một cửa là hai mẹ con tôi có thể tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng gác xép thứ hai, tâm tôi lạnh .

Các cửa có kiểu dáng giống nhau, nhưng gác xép này được lắp song sắt ở trong.

Rất nhiều gia đình sẽ làm như vậy, bởi vì gác xép khá nên thường được dùng làm phòng trẻ em. Vì an toàn nên mọi người sẽ lắp song sắt ở cửa .

Nhưng bà Vương không lắp , rõ ràng là tiết kiệm chi phí.

Tôi không bỏ cuộc lúc này, sức tiếp về trước.

Đáng tiếc, gác xép thứ ba và thứ tư đều được trang bị song sắt.

Đôi chân tôi mềm nhũn, người bàng hoàng ngã ngồi trên mái .

Không phải người xưa hay có câu “Trời không tuyệt đường người” sao?

Tôi là một bà mẹ đơn , một một nuôi nấng con gái.

Tôi cắn răng mà chịu đựng, trải qua hàng ngàn gian khổ nhưng gắng sống tiếp, tại sao bây giờ bọn họ ép tôi vào đường cùng?

Chẳng lẽ ông trời tôi sống là để chịu đau khổ một nữa sao?

vừa hồi ức là tôi đã rét run người. Tôi thà nhảy xuống tầng thượng, hơn là để bọn họ thành công.

“Mẹ ơi, con khát.” Dao Dao thì thào vào tai tôi.

Tôi cúi nhìn Dao Dao, giọng nói của con bé khiến trái tim tôi mềm nhũn.

Dao Dao mới ba tuổi thôi, cuộc đời của con bé chưa bắt . Vì con gái yêu dấu, tôi phải gắng nữa.

Tôi quay nhìn , lúc này gác xép bà Vương không hề có động tĩnh gì.

Liệu bọn họ đã được cửa phòng chưa? Trong lòng tôi vẽ ra một dấu hỏi chấm.

Gác xép không lớn, tôi đã kê một chiếc tủ giường trước cửa, đẩy chiếc giường chắn ngang, không gian đã rất chật chội. Về mặt vật lý, khả năng bọn họ được hoàn toàn cánh cửa ra không lớn, trừ khi tháo được bản lề ra.

Tôi kẹp chặt hình nóng bỏng của Dao Dao, quyết định đánh cược một nữa.

Tôi quay xem cửa đã được chưa.

Lúc nãy khi vội vã đào tẩu, tôi đã nhìn thấy có hai chai nước khoáng đặt trên bậu cửa . Khi tôi trèo ra ngoài đã vô tình đạp đổ chúng.

Tôi gần cửa , dũng cảm nhìn vào trong một , lập tức cảm thấy kinh hỉ.

Cửa gỗ bị ra một khe , nhưng không đủ rộng để bọn họ chen vào, không có âm thanh nào ở cửa nữa.

Có lẽ bọn họ đã bỏ tìm cách khác rồi.

Thời gian quá cấp bách, tôi không thể suy nghĩ nhiều hơn, đành đặt Dao Dao dựa vào cửa và tự bò vào trong.

Hai chai nước khoáng bị đổ xuống sàn, tôi thấy được hy vọng.

Nhưng khi vừa cúi xuống nhặt nước lên, tôi cảm thấy chân bị kìm chặt, có ai đó đang ôm lấy chân tôi.

6.

Tôi không thể không hét lên, quay thì thấy là Tiểu Béo.

Thằng bé hét to lên: “Bắt được nó rồi! Ai tới đây !”

Có tiếng bước chân ầm ĩ cầu thang, họ đang lao lên đây.

“Nhanh, nhanh kéo cô ta qua đây!”

Thiết gào rú ngoài cửa, gã gắng thò tay vào trong. Nhưng khe cửa quá , Thiết không thể chui vào phòng, tôi không biết Tiểu Béo đã bò vào bằng cách nào.

Tôi vừa bị Tiểu Béo tập kích bất ngờ nên ngã lăn ra đất, ót va vào chân giường, đau mức mắt nổ đom đóm.

Tiểu Béo thấy tôi ngã xuống liền dùng hết sức lực kéo chân tôi về cửa.

Lúc tôi khôi phục được ý thức mới phát hiện đã bị kéo gần cửa, Tiểu Béo đang gắng đưa chân tôi vào trong tay Thiết.

Không được!

Nếu cổ chân bị hắn nắm giữ thì tôi sẽ chẳng bao giờ thoát được, không nói chuyện tôi có thể chống cự hắn được bao lâu, ngay Dao Dao ngoài không thể chờ được.

Cơn sợ hãi bùng lên tới đỉnh điểm, tôi dùng sức gập bụng , người cuộn lên.

Tôi ném chai nước khoáng trong tay vào mặt Tiểu Béo.

Tiểu Béo tránh mặt nhưng bị ném trúng, thằng bé rên rỉ một tiếng, một bàn tay buông lỏng ra.

Tôi xoay người vớ lấy một chậu hoa và ném tiếp vào người Tiểu Bàn.

này thằng bé không tránh được, nhanh chóng ngã lăn ra đất.

Tùy chỉnh
Danh sách chương