Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thấy tình hình lợi, tôi chấp gào lên:
“Tôi không quen biết anh , làm ơn tha tôi đi!”
Tôi vùng vẫy thoát khỏi bàn tay ác ma của Từ , ba chân bốn cẳng chạy thẳng xuống dưới, các đành tránh nhường đường tôi bản năng.
Từ vẫn muốn đuổi nhưng người hàng đã kéo hắn lại.
“Mấy người định náo loạn bao giờ? Dù sao tôi cũng không quen biết mấy người, cứ gọi cảnh đi!”
Hàng lôi điện thoại , Đại Béo lườm mắt chuẩn bị giành lấy.
Trong lúc tình thế hỗn loạn, tôi nhanh chóng cắm đầu bỏ chạy, không ngờ phía lại xuất hiện một người.
Đó chính là bà Vương!
Bà Vương đã có tuổi, lúc đuổi đây thở phì phò vì mệt, nhưng bà vẫn kịp chặn tôi lại.
So với thân hình bé nhỏ của tôi, bà Vương vừa cao vừa to, tôi không phải là đối thủ của bà .
“Bà Vương?” hàng nhận bà .
“Này, đây là cháu dâu của tôi! Làm phiền mọi người rồi, vợ chồng cãi nhau ấy mà. Đi, đi về với dì!”
“Tôi không phải! Tôi không phải!” tôi cố gắng phản bác trong vô vọng.
Người hàng nghe bà Vương nói như vậy lập tức tin lời bà , lại cất điện thoại đi, Từ và Đại Béo đi qua kéo tôi xuống tầng.
Tôi liều mạng giãy giụa, không một ai chịu giúp tôi.
lúc này, tâm trí tôi gần như tuyệt vọng.
May mắn là ở khúc ngoặt cầu thang có một đang bê một TV lớn bước lên, thấy thế trận giằng co giữa tôi hiểu ý mà tránh sang bên cạnh, nhường tôi đi .
Tôi không do dự một chút nào, mượn lực của Từ và Đại Béo chống đỡ cơ thể, nhấc chân lên đá đổ TV.
Người không không phản ứng kịp, khiến TV rơi một cái ‘rầm’ xuống đất, vỡ tan.
Lần này người hàng và các đều ngừng tay lại.
Cả đám người kéo lại vây quanh tôi.
“Đền tiền! Không đền tiền không được đi!”
Nhưng con thú kia đã quyết tâm, sao họ có thể bỏ qua tôi.
Bà Vương cướp lấy , Từ ôm chặt tôi lòng, Đại Béo tiếp tục nhau dữ dội, họ lao sảnh tòa .
Nếu tôi bị họ bắt đi, nhất định mẹ con tôi sẽ chec thảm như kiếp .
dù có đổi bằng cứ giá nào tôi cũng phải ở lại, nhưng tôi gào rách cổ họng cũng không có ai cứu.
họ không đưa tôi về bà Vương mà trực tiếp đẩy tôi trong minibus đậu sẵn trong sân.
Tôi nhớ rõ, kiếp họ đã dùng này vứt x.á.c.
Lúc bị nhét , toàn bộ m.á.u trong cơ thể tôi đều đông lại.
Đại Béo đã bị thương người đang đuổi , giúp Từ khống chế tôi, bà Vương cũng ôm chặt đang hôn mê ngồi phụ, chuẩn bị nổ máy.
Mấy người đều bị thương nhẹ, trong lòng sợ hãi nên không dám tiến lên.
Người hàng bị đẩy ngã bổ chỏng, lúc đứng dậy có hơi khập khiễng nhưng vẫn cố gắng kịp.
Tôi bị Đại Béo ấn chặt ở sau. cũ mang mùi ẩm mốc, bụi bẩn liên tục bay mũi, trong lòng tôi tuyệt vọng mức hít thở không thông.
bắt đầu lăn bánh, và tôi đã mất cơ hội cuối cùng thoát khỏi địa ngục.
10.
Nhưng đột nhiên phanh gấp lại, làm cả người tôi và Đại Béo đều ngả về phía .
Đại Béo quá béo, hắn bị kẹt giữa cái của hàng , không thể động đậy.
Tôi được tự do trong nháy mắt, lập tức dồn hết sức lực đẩy cửa và nhảy xuống đất.
Tôi ngã sấp mặt xuống đất, cú ngã không hề nhẹ nhàng. Nhưng chưa kịp đứng dậy tôi đã bị bao vây.
Một người mặc cảnh phục tiến lên hỏi:
“Mọi người đang làm gì vậy?”
Cảnh đã tới rồi!
Tôi lao lên nắm lấy tay anh , bắt đầu nói năng lộn xộn, “Nhanh lên! Con gái tôi ở trong ! Nhanh!”
Họ kéo Từ và Đại Béo khỏi , tôi nhanh chân chạy tới cướp lại từ tay bà Vương.
tôi cùng được đưa đồn cảnh .
Tôi đã cược đúng, họ có thể không quan tâm việc của tôi, nhưng chuyện phá hoại tài sản quý giá là không thể không báo cảnh .
Nhưng sau đó mọi chuyện lại tiếp diễn chiều hướng không có lợi tôi.
TV bị tôi đạp hỏng, tôi phải bồi thường tiền, điều này không có gì bàn cãi, việc tôi nói rằng mình bị bắt cóc không hề có bằng chứng nào.
Hàng và chỉ có thể chứng minh việc Từ mạo danh là chồng tôi. Họ muốn đưa tôi đi, nhưng không thành .
họ đã sớm nghĩ một cái cớ rất tốt, cả ba người đều khẳng định rằng tôi đã nổi điên ở bà Vương và vung tay đập cháu trai nhỏ của bà nên bà mới nhờ cháu trai lớn đưa tôi đi.
“Cô đã trốn lên gác khi người kia đúng không?” cảnh hỏi tôi.
Tôi chỉ có thể gật đầu.
“Lý do là gì? Cô nghe thấy họ sắp làm chuyện gì lợi với cô sao?”
Tôi cảm thấy cảnh đã cố gắng giúp đỡ tôi.
Nhưng tôi chỉ có thể im lặng. Tôi không thể nói với cảnh rằng mình đã được sống lại.
Cuối cùng, họ lắc đầu.
“ tôi không thể phá án dựa sự suy đoán hay dự đoán bước tiếp của hắn là gì! Cô không cung cấp được cứ bằng chứng nào chứng minh họ muốn gây tổn thương cô.”