Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

đàn bà kia, mày giec người ! Mày dám giec cháu tao!” mắt bà Vương đỏ hoe, cả người lao lên mạnh vào cửa.

Cái tủ đầu giường ngay lập tức bị trượt ra, khe cửa được rộng hơn một .

mấy người lớn vẫn không vào được.

Tôi nhặt hai chai nước khoáng lên, bỏ lại lưng chửi rủa của bọn mà nhảy trở về đường cũ.

Dao Dao uống nửa chai nước, tình trạng của khá hơn, chỉ là đầu óc vẫn hơi mơ màng.

Tôi ôm Dao Dao lên, tiếp tục tiến về ba căn gác xép kia, lối thoát duy nhất là ở , chỉ cần trong số có một ngôi nhà có người ở là tốt .

Tôi muốn tạo ra âm thanh thu hút sự chú ý của những người trong nhà.

Nghĩ đây, tôi bắt đầu tìm cách phá vỡ kính cửa .

Tôi cởi giày ra, dồn sức vào cửa kính.

Rầm, rầm, rầm,…

Một chỗ vỡ, lại một chỗ khác vỡ nữa.

trong nhà vẫn không có một .

vào tầng áp mái thứ tư, tôi mơ hồ nghe vọng lại nhà bà Vương.

Nhìn lại, tôi hình như cửa gác xép đang rung lắc kịch liệt.

Có lẽ phá cửa vào được trong phòng.

khe cửa quá nhỏ, không thể ra được, có lẽ bây giờ đám s.ú.c sinh đấy đang muốn phá cửa đuổi theo tôi?

Tôi càng hoảng sợ hơn, tay chảy đầy mồ hôi vẫn cố gắng nắm chặt giày mạnh vào cửa kính, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tôi gào khản cả cổ:

“Có ai không? Cứu mạng! Có ai không?”

Vào lúc tôi tuyệt vọng nhất, một ánh sáng đột ngột hiện lên trước mắt tôi, cửa phòng gác xép ra, một ông già tóc bạc vào.

Ông già cao gần một mét tám, thân hình gầy gò cơ bắp rắn chắc, ông ấy ngơ ngác nhìn tôi mà không nói một lời.

“Ông ơi! Mau cửa đi, cứu cháu với! Gọi cảnh sát! Có người xấu!” tôi cũng không biết mình đang nói nữa.

Ông già dường như không hiểu lời tôi nói, trán ông ấy nhăn lại, cơ thể không hề chuyển .

nhà bà Vương truyền ồn, toàn bộ khung cửa rơi xuống, Thiết vọt ngay ra , nhanh chóng chạy tới gần tôi.

Tôi nhắm mắt lại, xong .

7.

Đúng lúc này, Dao Dao đang ngồi bên chân tôi khẽ nhúc nhích một . Trong tình thế cấp bách, tôi bế thốc bé lên cho ông già nhìn .

Ông già nhìn có trẻ thì hơi kinh ngạc, đột nhiên linh hoạt trở lại, nhanh về trước.

Ông ấy rút ra một chiếc chìa , cửa sắt đẩy cửa kính, không hỏi han thêm mà giơ tay đón lấy Dao Dao ngay lập tức.

Tôi vội vàng nhảy vào theo , chặt cửa sắt lại.

Mọi việc diễn ra một cách nhanh chóng, Thiết chỉ chậm đúng một , ta tức giận mạnh vào cửa sắt.

Chỉ còn một nữa là bắt được tôi.

Tôi lùi lại , giơ chìa lên cho xem.

Song sắt có độ dày như ngón tay cái của một người đàn ông trưởng thành, cửa lại, chắc chắn không thể vào được.

Thiết hằn học nhìn tôi trong vài giây, giơ tay chỉ trỏ mấy cái vào tôi quay lại.

ta bỏ đi đang cầm điện thoại nói chuyện .

Có lẽ Thiết muốn báo cho Đại Béo biết về vị trí của tôi, bọn sẽ lên đường cầu thang.

Tôi tính toán một , vội bế Dao Dao chạy xuống tầng sáu.

Nơi này tạm thời an toàn, tôi cần một thời gian nghỉ ngơi. Vừa quá kích , trái tim tôi không còn chịu nổi.

Ông già vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, vẫn im lặng, chỉ là nãy cách ôm Dao Dao của ông ấy rất quy củ, làm tôi vô thức cảm an toàn.

ánh mắt ông già nhìn tôi thật kỳ lạ, tôi bỗng cảm có điều không ổn.

“Ông ơi, ở đây có điện thoại không ạ?”

Bây giờ việc cần làm nhất chính là báo cảnh sát.

Ông già vẫn không trả lời tôi, chỉ bế Dao Dao và nhìn thẳng vào tôi.

Bên vang lên chân nặng nề, có người đang lên tầng.

Tôi hoảng hốt chạy xuống dưới tầng, xông trước cửa phòng.

Kiểu nhà cũ này thường có hai cửa, một cửa chống trộm bên và một cửa gỗ cũ bên trong, cửa chống trộm vẫn rất chặt.

Tôi nhìn qua mắt mèo, mọi thứ bên đều tối đen.

Hành lang của tòa nhà cũ lấy ánh sáng không tốt, bên cũng không nên đen thui như vậy.

Tôi nhìn kỹ hơn một , dường như có vật đang chuyển bên .

Tôi bất thình lình lùi ra , đột nhiên hiểu ra ngươi của Đại Béo!

Bọn , còn đứng ngay cánh cửa!!!

Phải báo cảnh sát! Không thể chậm trễ được nữa!

Tôi quay đầu nhìn một lượt khắp căn phòng, một chiếc điện thoại trên lớn thì mừng chảy nước mắt, cảm giác như gặp được người thân.

Tôi vội lao và nhấc ống nghe lên, bên trong yên ắng vô cùng, không hề có một nào.

Lúc này tôi mới nhận ra, đường dây điện thoại bị cắt đứt rủ xuống một bên.

Tôi ném ống nghe trở lại , cảm xúc hỗn loạn.

Thực sự quá trùng hợp, chuyện xui xẻo cũng đụng phải.

Trên có đặt giấy mực, trên giấy Tuyên Thành vẫn còn nét mực chưa khô, dường như ông già đang luyện chữ.

Tôi lấy ra một tờ giấy, nhúng đầy mực đậm và viết mấy chữ to:

<BÁO CẢNH SÁT 110>

Tùy chỉnh
Danh sách chương