Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Tôi biết hai người kia đã gây nhiều vụ án mạng, hơn có lúc còn giec người riêng lẻ không có đồng đội.

Những đối tượng tấn thường là những phụ nữ sống một mình và có ít mối quan hệ xung quanh  tôi.

Bởi vì ngay cả  giec chec tôi cũng không có người tìm, vì vậy nên đám c.ầ.m t.h.ú này hoạt rất thuận lợi.

Thật đáng tiếc là tôi chỉ biết đến thế thôi, không có bằng chứng . Cho dù bây báo cảnh sát cũng không được .

Vậy thì tôi phải tự bảo vệ bản thân mình.

Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, tôi giật mình vung tay, bát mì tay cũng đổ một nửa.

Y tá nhăn mặt nhìn tôi.

Tôi vội vàng xin lỗi, lấy giấy ăn lau chùi qua loa rồi mới cầm lấy điện thoại di .

Tên người hiển thị danh bạ là “Khách hàng – Từ”.

Hắn đã đến.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mãi không dám nhấn nút nhận cuộc .

Một vị phụ huynh giận dữ nói:

“Điện thoại của ai vậy, nhanh nhận ! Con cái còn đang ngủ đây không có ý thức cả, lỡ nhỏ thức giấc thì sao?”

Cũng không trách được, chuyện chăm bẵm con cái lúc con ốm là việc phiền toái nhất, mọi người đây đều căng thẳng.

Tôi hạ quyết tâm nhấn vào nút nhận cuộc .

Giọng của Từ ẩn giấu chút lạnh lẽo khó nói:

gái, con đã khỏe hơn chưa? Ngày nào xuất viện đấy? anh đến đón rồi mình cùng vui vẻ nhé!” 

Tôi mạnh mẽ cúp máy.

Được rồi, các người muốn chơi đúng không, vậy thì tôi chơi cùng các người.

14.

Ngày hôm sau, sức khỏe của Dao Dao đã ổn định trở lại, bác sĩ nói chỉ cần nằm thêm hai ngày là có xuất viện được rồi.

Tôi đã thu xếp việc rồi xin phép nghỉ ty.

Một đồng nghiệp rất nhiệt tình đã đem tiền lương đến cho tôi, giúp tôi giải quyết được nhu cầu cấp lúc này.

Bây tôi không còn nhiều thời gian . Ngày tôi đưa Dao Dao viện và về cũng là ngày thủ.

Mỗi đưa đón Dao Dao, mỗi dẫn khách xem , tất cả đều là cơ hội cho tấn tôi.

Thực sự rất khó lòng phòng bị.

Đêm , tôi trằn trọc mãi không ngủ được.

Người bình thường khó có chủ hại người khác.

tiềm thức, tâm lý của mọi người là tự bảo vệ bản thân và người khác, việc chủ tấn đối với tôi là một thử thách cần vượt qua ranh giới tâm lý.

Mỗi tôi yếu lòng muốn rút lui thì những ký ức kiếp trước lại hiện về, mang lại sức mạnh cho tôi.

bình minh ló rạng, tôi đã có một kế hoạch hoàn hảo.

Tôi ôm Dao Dao vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về và hôn lên trán bé con nhiều lần, nước mắt tuôn trào.

Lần này tôi phải mạo hiểm lấy thân mình mồi nhử, nếu xảy chuyện ngoài ý muốn, có tôi không bao gặp lại con .

Tôi nhất định phải xử lý hai tên c.ầ.m t.h.ú , không tồn tại một quả b.o.m hẹn cuộc đời Dao Dao.

Buổi sáng, Dao Dao ăn một chút rồi ngoan ngoãn duỗi tay nhỏ chờ y tá đến tiêm.

Tôi đã sắp xếp mọi thứ, sau nhờ chị gái giường bên cạnh mắt đến Dao Dao rồi một mình rời khỏi bệnh viện.

Tôi không trực tiếp về , đến một nơi khác, lại một giỏ hoa quả trước cửa căn hộ áp mái thứ tư của già.

Có ơn báo ơn.

Nhờ chị Lý nên tôi mới biết, Lưu, người đã giúp tôi vào ngày hôm , trước kia từng là một họa sĩ. Sau Lưu mắc bệnh Alzheimer tuổi già, ngày mở cửa sổ cho tôi là bởi vì thấy được Dao Dao, đã xem con bé con gái của mình.

Dù sao cũng đã cứu mạng tôi, tôi muốn gửi lời cảm ơn.

Tiếp theo là thời điểm chiến đấu.

15.

Tôi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn ngon rồi điện cho Từ .

Rõ ràng là hắn đã lưu số của tôi lại, tốc độ bắt máy khá nhanh.

gái chủ cho anh à, có nhớ anh không?”

Giọng của Từ lạnh lùng dã thú rình mồi đang quá trình thu lưới.

Tôi lập tức giả vờ nức nở nói:

“Anh Từ, anh buông tha cho tôi .” 

Từ cười lạnh:

“Tha cho ? Bây mới mở mồm xin thì hơi muộn rồi.”

Tôi nghẹn ngào đáp lại:

“Anh Từ, tôi chỉ là cô nhi quả phụ, nào có ai dựa dẫm, nếu trước đây có mạo phạm thì mong anh thông cảm. Sau này tôi không dám hành xử thế .”

“Tao nói là muộn rồi.” Từ dứt khoát.

Tôi kìm nén cảm giác buồn nôn nũng nịu nói:

“Anh Từ! Dù anh có đưa điều kiện chăng thì tôi cũng đồng ý!”

Bên tựa hồ ngừng lại đôi chút, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng Đại Béo, chỉ là nghe không rõ hắn đang nói .

“Cũng được, nếu cô đã nói thế thì ta có nói chuyện vui vẻ nhé?” Giọng điệu của Từ ôn hòa hơn một chút.

“Được! Đã nói rồi đấy! Anh Từ, đã chuẩn bị đồ ăn rồi, anh nhớ đến nhé!”

Vì sợ hắn đổi ý nên tôi vội vàng cúp máy.

Căn hộ tôi đang thuê nằm tầng cao nhất của tòa ,  là kiểu tự ghép bằng tôn sắt, mùa đông thì lạnh mùa hè lại nóng, ưu điểm duy nhất là rẻ tiền.

Tùy chỉnh
Danh sách chương