Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Xe đặt qua app dừng lại trước công ty.
Tôi leo lên chiếc xe điện, chuẩn bị phóng đi một mạch.
Thế mà đúng lúc đó, Lưu Quân lại gửi cho tôi một đoạn video.
Trong video, ba Lưu cầm một tờ giấy nháp, kiêu ngạo tuyên đọc ba điều kiện để được gả vào nhà họ Lưu:
Tôi sốc đến suýt nữa tông vào gốc cây.
Tôi bảo anh ta đi khám đầu óc đi.
Mơ ước và ảo tưởng sức mạnh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Căn hộ hai phòng ngủ thì định đẻ con ở đâu?
Là tính sau khi tôi sinh xong, ba mẹ anh ta lăn đùng ra chết, nhường phòng cho cháu đích tôn à?
Hay là định treo ngược cha mẹ lên tường?
Lưu Quân nói tôi ăn nói khó nghe.
Tôi cười đến bật hơi.
Nhà anh làm trò khó coi, mà còn muốn người ta ăn nói nhẹ nhàng với anh à?
Tôi bảo thẳng với anh ta: Giờ không phải vấn đề nhà anh có chê tôi hay không, mà là tôi chê nhà anh không ra gì.
Lưu Quân vẫn còn cố nói:
“Đây là nhượng bộ lớn nhất của ba mẹ anh rồi. Ai bảo em là dân quê chứ?”
Câu nào cũng ám chỉ tôi không biết điều, không biết quý cơ hội.
Tôi thật sự chẳng hiểu nổi.
Một gia đình đến chó cũng chê không gả vào, có gì để tự hào vậy?
Tự tin là chuyện tốt.
Nhưng tự tin mù quáng thì chỉ khiến người ta thấy chán nản mà thôi.
“Ngay cả dân quê còn chê nhà anh, thì tốt nhất anh nên tự hỏi xem rốt cuộc nhà anh tệ đến mức nào.”
Tôi chuyển tiếp đoạn video vào nhóm gia đình.
Sau đó, kéo Lưu Quân thẳng vào danh sách đen trên WeChat.
Đường đường là người yêu cũ, còn bị tôi chặn luôn cả liên lạc.
Đường đệ tôi nhắn:
【May mà nhà nó chỉ có hộ khẩu thành phố. Chứ nếu là hộ khẩu Bắc Kinh hay Thượng Hải chắc nó lên mây luôn quá.】
Ba tôi đáp:
【Nếu có thể dùng cái não rảnh đó vào làm việc, thì không đến nỗi mấy năm trời chỉ kiếm được hơn năm triệu một tháng.】
Chú tôi đề nghị, dù sao cũng là công ty nhà, không cần thì đuổi luôn cũng được.
Ba tôi tiếp lời:
【Nếu không phải đang quen với con, thằng đó thực tập còn không qua nổi.】
Mẹ tôi với thím thì cố gắng an ủi tôi.
Tôi bảo họ khỏi cần.
Mới yêu có ba tháng, cũng đâu phải yêu sâu đậm gì.
Ế có chân thì khó tìm, Chứ trai sáu múi thì đầy ngoài đường.
6
Hôm sau đi làm, Lưu Quân bắt đầu tung tin đồn trong công ty.
Hắn nói nhà tôi đòi hỏi vô lý, yêu cầu nhà hắn phải đưa ba mươi triệu tiền sính lễ.
“Là ba mươi triệu đó! Nguyên một cục ba mươi triệu!
Khác gì bán con gái đâu chứ?
Nhà cô ta còn có em trai nữa đấy.
Rõ ràng là kiểu chị gái nuôi em rồi!
Phải biết, **người thành phố bây giờ chẳng ai còn chuộng sính lễ nữa đâu!”
Mấy đồng nghiệp nghe xong thì bắt chước lại y chang, nói năng ra vẻ sinh động lắm.
Chỉ là… tôi không cười nổi.
Nếu mà hắn bịa ra con số mấy trăm triệu thì tôi còn không bực.
Cùng lắm là tám mươi tám triệu, nghe cũng còn có giá.
Chứ đằng này…
Bảo “bán con gái”, mà ngay đến ba mươi triệu thôi tôi cũng không đáng?
Tôi thua kém ai à?
Có một đồng nghiệp chau mày hỏi:
“Hoan Hoan, khi nào cậu có em trai thế?
Tôi nhớ rõ cậu là con một mà?”
Tôi đáp nhẹ:
“Có khi, anh ta đang nói tới… đường đệ tôi thì đúng hơn.”
Nhà tôi là doanh nghiệp gia đình.
Ba với chú tôi chủ yếu làm mảng xuất khẩu hàng may mặc.
Còn đường đệ tôi thì sau khi tốt nghiệp không muốn vào công ty, tự về quê thuê đất mở vườn trái cây, vài năm nay làm ăn cũng nên hình nên dạng.
Hai nhà tôi vẫn luôn rất thân thiết.
Lúc Lưu Quân hỏi tôi có anh chị em không, tôi thuận miệng trả lời: “Tôi có một đứa em trai.”
Mà suy đi tính lại, ba mươi triệu ấy, đến cả tiền chu cấp cho em trai tôi một tháng còn chẳng đủ.
Một đồng nghiệp khác không nhịn được liếc mắt một cái:
“Không phải nói xấu gì chứ, mà nổ như Lưu Quân mà cũng phải thận trọng lựa từng con số, thì chắc cả đời cũng chỉ đến thế thôi.”
Nói hay thật.
Bữa trưa nay tôi bao!
7
Tan làm, tôi phát hiện lốp xe điện của mình bị đâm xẹp.
Tôi nghi là Lưu Quân, nhưng không có bằng chứng.
Cơ mà, tôi cũng chẳng có bằng chứng nào cho thấy không phải hắn làm.
Thế nên, chắc chắn là hắn làm rồi.
Tôi gọi điện cho đường đệ.
“Cái lốp xe bị cái thằng khốn nạn đó đâm thủng rồi. Anh lấy xe tải mini đến đón em đi.
Tiện thể chở luôn con xe điện ra đầu làng, bảo bác Mã vá hộ em cái lốp, mai em còn phải đi làm.”
Vừa dứt cuộc gọi, cái xe van cũ kỹ nát bét của Lưu Quân đã đỗ ngay bên cạnh tôi.
“Bảo bối, anh đưa em về nha~”
Tôi gắt:
“Biến cho khuất mắt tôi!”
Hắn chẳng những không đi mà còn bắt đầu giở giọng nũng nịu:
“Bảo bối, anh thật lòng yêu em mà.
Vì em, anh mới khó khăn lắm mới thuyết phục được ba mẹ đó chứ.
Sao em lại không biết điều vậy?
Dù gì thì… con cũng phải sinh thôi mà…”
Tôi cởi giày ra, tát thẳng vào mặt hắn.
Vốn dĩ đã bực sẵn, hắn còn cố tình chọc vào.
Bực không để đâu cho hết!
Thật sự muốn phát điên.
Nếu không phải ngại bẩn tay, tôi đã tát hắn từ lâu rồi.
Gớm chết đi được.
“Anh tưởng anh đáng yêu lắm chắc?
Buồn nôn!
Tôi ăn thịt nướng buổi trưa, giờ muốn ói ra hết đây này!”
Lưu Quân lập tức tóm lấy cổ tay tôi, rồi ném chiếc giày của tôi ra giữa đường.
Tôi càng điên hơn.
Giận đến mức muốn nổ tung tại chỗ!
Ngay lúc tôi đang định vớ lấy mũ bảo hiểm đập nát cái đầu chó của hắn, thì một cánh tay chặn tôi lại.
“Không đáng!
Hắn ta không xứng!”
Giọng đàn ông trầm thấp, nghe vừa quen vừa ấm.
“Ngoan, đừng để ý loại người này nữa, rẻ tiền.”
Đường đệ tôi – gan to bằng trời – còn đưa tay xoa đầu tôi một cái.
8
“Tưởng Hoan, con tiện nhân này!
Tôi nói sao tự dưng cô đòi chia tay, thì ra là có trai bao bên ngoài rồi!
Thằng đó mặc đồ bóng bẩy ra vẻ đạo mạo, nhìn cái là biết loại cùng cô… chơi bời!”
Đường đệ tôi nghe vậy liền không nói một lời, cởi ngay giày da, tát tới tấp vào mặt Lưu Quân, tát đến mức hắn câm họng luôn tại chỗ.
“Giày của em không xài được rồi, phải dùng chính đôi giày da của anh mới có lực!”
Cậu ta chỉ tay về phía chiếc Rolls-Royce đậu bên cạnh, ra hiệu cho tôi lên xe trước.
Tôi trố mắt nhìn cậu ta đầy nghi hoặc.
Cậu ta lại nhìn tôi đầy cưng chiều, nói:
“Chỉ là cái xe điện thôi mà, vứt luôn cũng chẳng sao.”
Tôi càng khó hiểu.
Khoan đã…
Khi nào cậu ta mua Rolls-Royce vậy?
Sao tôi không biết gì hết?
Mà chiếc xe này thì chở được mấy rổ trái cây chứ?
Còn cái xe điện của tôi chỉ bị xẹp lốp, vá mất có mười nghìn, sao lại phải bỏ?
Đường đệ ghé sát tai tôi, hạ thấp giọng:
“Mượn riêng để giúp chị ra dáng đó.
Xe điện để tối nay anh lấy xe tải đến chở về vá.”
“Tôi mang giày bằng gì?”
“Mang giày của anh, đôi đó vừa bị hắn sờ bẩn rồi.”
Đường đệ bỗng lớn tiếng rõ ràng, rồi ngay trước mặt Lưu Quân, quỳ xuống giúp tôi đi giày của cậu ấy.
Sau đó, làm ra vẻ cực kỳ trịnh trọng, nhặt lại chiếc giày bị ném ra giữa đường, cùng với chiếc còn lại tôi đang đi, ném thẳng vào thùng rác.
“Tưởng Vũ!
Đó là giày mới chị mua dịp Tết, hơn năm triệu lận đấy!!!”
Tôi nghiến răng nghiến lợi rít lên.
“Tối trời là anh ra nhặt lại.
Mang về chà sạch là được.
Anh xem rồi, trong thùng rác không bẩn.”
Cậu ta khoác vai tôi, liên tục đẩy tôi lên xe.
Vào trong xe, cậu ấy tận tình thắt dây an toàn cho tôi, còn hứa chắc nịch rằng nếu giày mất thật, anh sẽ mua cho tôi đôi mới y chang.
Tôi lúc này mới miễn cưỡng hạ hỏa.
Xe van cũ của Lưu Quân vẫn chưa nhúc nhích.
Còn đường đệ tôi cũng chưa đi.
Tôi hỏi:
“Anh chờ hắn đi rồi mới ra nhặt giày à?”
Cậu ta quay sang, nhìn tôi như nhìn đồ ngốc:
“Chị không đưa giày cho em, chẳng lẽ em đạp ga bằng chân trần à?”