Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

10

Tôi cầm tấm ảnh trong tay, đưa mắt nhìn một lượt quanh thư phòng.

Ánh mắt dừng lại ở hàng tủ thấp nhất của giá sách – nơi có những cánh tủ được khóa lại.

Vài phút sau, tôi dễ dàng tìm thấy chiếc chìa khóa được giấu trong gáy cuốn Thép đã tôi thế đấy.

Tối hôm đó, sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ, tôi cố nén cơn cuộn trào trong lòng, lặng lẽ đọc từng bức thư.

Tôi đã xem hàng chục lá, mà cũng chỉ mới chưa đến một phần ba số thư có trong đó.

Người phụ nữ trao đổi thư từ với Trần Trạch Huy tên là Thu Khả.

Từ những dòng chữ đong đầy tình cảm, tôi lờ mờ ghép lại được đoạn tình sử kéo dài suốt mười năm giữa họ.

Cả hai cùng xuất thân từ một thành phố, cùng bị đưa về vùng kinh tế mới, rồi quen nhau tại điểm tập kết thanh niên xung phong.

Ở một ngôi làng miền núi xa xôi nghèo nàn, họ cùng lao động, cùng đỡ đần, cùng khích lệ lẫn nhau.

Tình cảm cũng dần dần nảy sinh, rồi âm thầm lớn dần theo từng ngày lúc thì yên ả, lúc thì mãnh liệt.

Cho đến khi chẳng thể tách rời.

Nhưng trước khi đi vùng kinh tế mới, Thu Khả đã được gia đình đính hôn với một người đàn ông.

Nhà gái cũng đã nhận đủ sính lễ – “ba thứ quay, một thứ kêu”: xe đạp, đồng hồ, máy khâu và radio.

Toàn bộ sinh hoạt phí và tem phiếu mỗi tháng của cô đều do người kia gửi về.

Thế nên mối tình giữa cô và Trạch Huy từ đầu đã phải lén lút, vụng trộm.

Đến khi kỳ thi đại học được khôi phục, từng nhóm thanh niên xung phong lần lượt được điều động về thành phố.

Người chồng được sắp xếp đưa Thu Khả về thành phố trước, cô sau đó trở thành giáo viên ngữ văn cấp hai.

Còn Trạch Huy thì phải trải qua hai lần thi trượt, đến lần thứ ba mới đỗ vào một trường đại học phía Bắc.

Một người đi lấy chồng.

Một người vào đại học.

Nhưng những bức thư giữa họ thì chưa từng gián đoạn.

Hai năm trước, trong thư, Thu Khả than thở với Trạch Huy rằng công việc ở trường bận rộn, không có thời gian chăm con.

Chồng thì thường xuyên công tác xa, mẹ chồng lại chỉ lo chăm cháu nội bên anh cả, không ngó ngàng gì đến bên cô.

Trạch Huy nghe xong, lòng xót xa, lập tức đưa mẹ ruột mình đến ở cùng Thu Khả để giúp chăm sóc hai mẹ con.

Trong một bức thư, Thu Khả viết:

【Mỗi lần được bác gái chăm sóc ân cần, trong lòng em vừa hổ thẹn vừa hạnh phúc.

Em rất muốn gọi bác là mẹ, nhưng không biết mình lấy tư cách gì để gọi như vậy.

【Em thật có lỗi với vợ anh.

Mỗi tháng anh kiếm được hơn 300 tệ, mà lại lén gửi cho em đến 200.

Nếu chị ấy biết, chắc chắn sẽ làm ầm lên.

【Anh nói vợ anh mới sinh đôi à?

Thật đáng nể đấy.

Em nuôi chó, thấy nó đẻ hai con còn ngạc nhiên, chưa từng thấy phụ nữ nào sinh một lần hai đứa.

Không biết bụng cô ấy lúc đó to cỡ nào, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.

【Mấy đồng nghiệp hay trêu em, hỏi sao tháng nào cũng có người viết nhiều thư cho em thế.

Em chỉ cười bảo đó là chồng em, là người yêu em.

Tụi nó tưởng là ông chồng đi công tác xa của em…】

Những dòng chữ ken dày đặc, tỏa ra hơi thở mơ hồ ẩm ướt và đầy ám muội.

Khiến tôi buồn nôn đến từng đợt.

11

Sau khi Trần Trạch Huy tan làm về, tôi ném đống thư thẳng vào mặt anh ta.

Chúng tôi cãi nhau một trận long trời lở đất.

Tôi gào lên như phát điên, gần như mất kiểm soát.

Thế nhưng suốt cả quá trình, anh ta chỉ giữ vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng đứng nhìn tôi sụp đổ.

Cuối cùng, anh ta mới cau mày, giọng đầy mất kiên nhẫn hỏi:

“Em làm ầm đủ chưa?

Anh với cô ấy chẳng có gì cả, chỉ là viết thư qua lại hơi nhiều.

Nếu em thật sự để tâm, thì sau này anh không viết nữa là được chứ gì.”

Chỉ một câu hờ hững như thế, đủ khiến tôi tức đến mức tay chân run rẩy, tê rần.

Nhưng tôi thậm chí còn chẳng có thời gian để khóc.

Hai đứa trẻ bắt đầu buồn ngủ, tiếng khóc vang lên không ngớt, đứa này vừa dỗ xong, đứa kia lại gào lên.

Trần Trạch Huy thì nhốt mình trong thư phòng, hoàn toàn làm ngơ với tất cả.

Mắt tôi sưng đỏ, vừa khóc vừa cố gắng gượng đứng dậy pha sữa cho con.

Tuy hai đứa đã đầy năm, ban ngày cũng ăn được cháo, mì, trứng hấp…

Nhưng trước khi ngủ, chúng vẫn quen bú bình, nếu không sẽ quấy khóc mãi không thôi.

Thế nhưng khi tôi mở tủ ra, nhìn thấy túi sữa bột rỗng không, cảm giác tuyệt vọng lập tức dâng trào.

Từ mấy ngày trước, tôi đã liên tục nhắc Trạch Huy là sữa bột sắp hết.

Bảo anh ta tiện đường ghé cửa hàng quốc doanh mua về hai túi.

Sáng nay lúc anh ra khỏi nhà, tôi còn dặn kỹ một lần nữa.

Tôi thì không tiện đưa hai đứa nhỏ ra ngoài.

Hơn nữa cửa hàng quốc doanh lại xa nơi ở, đi xe đạp mất ít nhất bốn mươi phút cả đi lẫn về.

Tôi đã nhấn mạnh, hôm nay nhất định anh phải mua.

Thế mà đến giờ…

Sữa vẫn chưa có.

12

Cảm xúc trong tôi như lũ vỡ đê, cuồn cuộn trào lên không thể kiểm soát.

Tôi lao đến cửa thư phòng của Trần Trạch Huy, dồn hết sức lực, đá mạnh một cái, phá tung cánh cửa bị khóa trái.

Cảnh tượng trong phòng khiến mắt tôi đau nhói.

Người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ trong bức ảnh.

Ánh mắt tràn đầy yêu thương và si mê ấy, vì sự xuất hiện đột ngột của tôi mà khựng lại giữa chừng.

Tôi giật lấy bức ảnh, xé nát thành từng mảnh.

Sau đó, một cái bạt tai giáng thẳng lên mặt Trần Trạch Huy.

“Trần Trạch Huy, anh là đồ khốn kiếp!

Tôi muốn ly hôn với anh!”

Anh ta sững người.

Khi hoàn hồn lại, lập tức cuống cuồng cúi xuống nhặt những mảnh ảnh vụn dưới đất.

Đứng dậy, anh cẩn thận nhét chúng vào túi áo, rồi gào lên giận dữ:

“Cô đúng là đồ đàn bà chanh chua, vô lý hết sức!”

Anh ta định bỏ đi.

Tôi nhào tới, túm lấy cổ áo anh, không để anh rời khỏi.

Ánh mắt Trần Trạch Huy dần dần đỏ ngầu.

Anh ta giơ hai tay lên, dùng hết sức đẩy mạnh tôi ra.

Sức vóc giữa đàn ông và phụ nữ vốn chênh lệch.

Tôi bị hất ngược ra sau, lưng va thẳng vào góc bàn.

Cơn đau dữ dội khiến tôi không thở nổi, trước mắt chỉ còn một khoảng trắng xóa.

Mơ hồ, tôi thấy Trần Trạch Huy đứng lặng một lúc, sau đó vẫn quay người đập cửa bỏ đi.

Không gian như đông cứng lại.

Chỉ còn tiếng khóc xé gan xé ruột của hai đứa con vang vọng bên tai.

Tùy chỉnh
Danh sách chương