Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

7

Cuộc hôn nhân giữa tôi và Trần Trạch Huy là một thất bại thê thảm.

Chính vì quá tuyệt vọng với hôn nhân, nên sau khi ly hôn ở tuổi 35, tôi không còn muốn tái hôn nữa.

Trần Trạch Huy lớn hơn tôi 6 tuổi.

Chúng tôi quen nhau qua mai mối.

Anh ta có vẻ ngoài đoan chính, dáng người cao ráo, tác phong chững chạc, khi đó đang làm cán sự tại Phòng Nghiên cứu chính sách của thành phố.

Tương lai có thể nói là xán lạn.

Còn tôi, tuy làm biên tập hiệu đính trong một nhà xuất bản, nhưng chỉ là nhân viên hợp đồng, không phải biên chế.

Tôi từng thắc mắc vì sao một người đàn ông như anh ta lại 30 tuổi mà vẫn chưa kết hôn.

Người mai mối giải thích rằng, anh ta từng là thanh niên trí thức xuống vùng nông thôn mấy năm, sau đó lại tham gia kỳ thi đại học, nên mới lỡ chuyện hôn nhân.

Bố mẹ tôi cho rằng anh ta có công việc ổn định, lại có thể hỗ trợ được cho anh trai tôi trong tương lai.

Tôi lấy được anh ta chẳng khác gì trèo cao.

Vì thế gia đình tôi không điều tra kỹ quá khứ của anh ta, tôi cũng đồng ý cưới mà không do dự nhiều.

Mãi đến sau này tôi mới biết, Trần Trạch Huy kết hôn muộn là bởi khi còn ở vùng quê, anh ta từng yêu một nữ thanh niên trí thức.

Tình cảm giữa hai người sâu đậm đến mức khắc cốt ghi tâm.

Sâu đậm đến nỗi khiến anh ta mãi không thể buông bỏ mối tình đó.

Còn lý do anh ta cưới tôi, chẳng qua chỉ là vì… thuận tiện, tạm bợ.

Nhưng đến khi tôi biết được tất cả, thì đã quá muộn.

8

Một năm sau, tôi và Trần Trạch Huy chính thức đăng ký kết hôn.

Sau khi cưới, tuy chúng tôi không thân mật như những cặp đôi son rỗi khác, nhưng chung sống hòa thuận, biết tôn trọng lẫn nhau.

Tôi nghĩ, cả đời mà được như vậy thì cũng đã là tốt lắm rồi.

Vào mùa xuân năm thứ ba sau hôn nhân, tôi hạ sinh một cặp song sinh một trai, một gái.

Đối mặt với hai đứa trẻ sơ sinh còn đỏ hỏn, lần đầu làm mẹ khiến tôi hoàn toàn không xoay xở nổi.

Tôi liền nghĩ đến việc nhờ mẹ chồng đến phụ giúp chăm con.

Nhưng lần nào Trạch Huy cũng lấy lý do nhà bận, ba anh ấy sức khỏe yếu, mẹ không thể rời đi, để từ chối.

Chuyện ấy cứ bị kéo dài mãi đến cuối năm, mẹ chồng tôi vẫn không đến được.

Phía nhà xuất bản thấy tôi lâu ngày không thể quay lại làm việc, đã sắp xếp vị trí ấy cho người khác.

Tôi tuy tiếc công việc ấy, nhưng cũng đành bất lực chấp nhận.

Đến tiệc đầy năm của hai đứa trẻ, mẹ chồng vẫn lấy cớ bận, không có mặt.

Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Dù gì đi nữa, bà ấy cũng là bà nội ruột của hai đứa nhỏ.

Suốt một năm qua, số lần bà đến thăm cháu có thể đếm trên đầu ngón tay.

Trạch Huy giải thích rằng, thời gian trước mẹ anh ấy trong lúc dọn dẹp ở nhà, không cẩn thận ngã từ trên ghế xuống, bị chấn thương ở lưng khá nặng, giờ đang phải nằm nhà tĩnh dưỡng.

Vì sợ chúng tôi lo lắng, nên bà vẫn giấu không nói gì.

Tôi nghe xong thì rất bất ngờ, trong lòng còn cảm thấy áy náy.

Sau buổi tiệc, dì hai của Trạch Huy đến gần tôi, nựng nịu hai đứa nhỏ.

Tôi liền tranh thủ hỏi thăm tình hình lưng của mẹ chồng, liệu có nặng không, có cần lên bệnh viện tỉnh để khám chữa cho đàng hoàng không.

Rồi tôi lấy ra 1.000 tệ từ trong túi, nhờ dì mang về gửi cho bà.

Sắc mặt dì hai lúc đó trở nên rất khó tả, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười có phần giễu cợt.

Phải mất một lúc, dì mới nói:

“Bà ấy bị gì mà lưng đau chứ. Hôm kia tôi còn thấy bà ta ở ngoài phố, trông khỏe mạnh lắm, đang bế con nhà ai mua kẹo hồ lô kia kìa.”

Tôi sững người, chưa kịp hiểu hết lời dì hai nói.

Dì nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm, ngập ngừng rồi nói tiếp:

“Thật ra tôi không nên nói ra mấy chuyện này, nhưng mỗi lần đến nhà cô, thấy cô một mình xoay xở chăm hai đứa nhỏ, tôi không đành lòng.

Tôi nói thật với cô, mẹ chồng cô bị Trạch Huy sắp xếp đến nhà người ta làm bảo mẫu không công rồi.”

“Làm bảo mẫu không công?”

Tôi bàng hoàng ngẩng đầu nhìn dì hai.

Dì gật đầu, tiếp lời:

“Nghe đâu đó là nhà của một lãnh đạo lớn ở chỗ làm của Trạch Huy.

Do ông ta thường xuyên công tác xa, vợ con ở nhà không ai chăm sóc, nên Trạch Huy đã đưa mẹ mình qua đó giúp họ.”

Nói đến đây, dì lấy từ túi ra hai chiếc vòng bạc nhỏ được bọc bằng vải đỏ, nhét vào chăn quấn của hai đứa trẻ.

“Đây là hai chiếc vòng tôi nhờ người làm riêng cho các cháu.

Coi như tấm lòng của tôi.”

Dì liếc nhìn xung quanh, rồi hạ thấp giọng:

“Tôi khuyên cô nên để mắt đến Trạch Huy nhiều hơn.

Cẩn thận kẻo anh ta bị hồ ly tinh dụ dỗ rồi chạy theo người ta đấy.”

Nói xong, dì đứng dậy rời đi.

Tôi cứ ngẩn người nhìn theo bóng lưng dì hai, mãi mà không thể tỉnh táo lại được sau những lời nói kia.

9

Lời của dì hai như một chiếc gai nhọn,

đâm vào lòng tôi khiến cả đêm tôi trằn trọc, không sao ngủ nổi.

Sáng hôm sau, nhân lúc Trần Trạch Huy đến cơ quan, tôi lặng lẽ bước vào thư phòng của anh ta.

Nơi này, ngoài những lần dọn dẹp, tôi rất ít khi lui tới.

Cũng chưa từng tùy tiện lục lọi đồ đạc cá nhân của anh ta.

Tôi luôn nghĩ, dù là vợ chồng thì cũng nên có những khoảng trời riêng cho nhau.

Bố trí trong phòng khá đơn giản.

Hai bức tường kê đầy giá sách, từng ngăn xếp chật cứng sách vở.

Một chiếc bàn làm việc, cùng một cái ghế.

Tôi ngồi xuống ghế, kéo ngăn bàn ra.

Bên trong có vài bức thư, một chiếc huy hiệu kim loại của đơn vị anh ta đang công tác, cuốn sổ địa chỉ và một số tài liệu không mấy quan trọng.

Tận đáy ngăn kéo là một bức ảnh đen trắng.

Tôi nhẹ nhàng rút tấm ảnh ra.

Trong ảnh có năm người.

Trần Trạch Huy đứng sát bên một cô gái mặc áo sơ mi cổ bèo hoa nhí màu trắng, tóc tết hai bím.

Có lẽ là giác quan thứ sáu đầy phi lý của phụ nữ.

Tôi chỉ nhìn một lần đã cảm nhận được bầu không khí vi tế, khó diễn tả giữa hai người.

Tôi lật mặt sau tấm ảnh lại.

Góc phải bên dưới có mấy dòng chữ viết tay:

【Cùng người tâm ý tương thông, tình yêu cất giấu dài lâu – Tháng 4, năm 1979】

Nét chữ thanh mảnh, mềm mại, rõ ràng là bút tích của một người phụ nữ.

Năm 1979…

Là năm cuối cùng Trần Trạch Huy đi vùng kinh tế mới làm thanh niên xung phong.

Tùy chỉnh
Danh sách chương