Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Tôi giơ đồ trên tay, lách qua Chiêu Chiêu rồi đi vào nhà: “Mẹ mua cho bọn con ít hoa quả, còn mua cho cháu gái mẹ đồ chơi nữa. Cao Dương không ở nhà đúng không, mẹ đem để mấy thứ này vào nhà, con cầm không nổi đâu.”

Vừa vào đến cửa, người đang ngồi trên sô pha vui vẻ xem TV không phải bảo mẫu Lưu kia thì còn là ai nữa?

“Sao cô ta lại ở đây? Tiểu Vương đâu rồi?”

Vẻ mặt Chiêu Chiêu hiện vẻ khó xử, ấp úng mãi vẫn không nói được câu nào.

Bảo mẫu kia ngược lại còn đắc ý nói: “Chị à, là Tiểu Cao trả thêm tiền thuê lại tôi đấy. Chị tuyển Tiểu Vương không hợp ý cậu ấy, vừa khéo đến giờ cơm rồi, tôi cũng nên đi nấu cơm thôi.”

Không cần soi gương tôi cũng biết bây giờ khuôn mặt mình khó coi tới mức nào.

Nếu không phải Cao Dương do tôi ở quê sinh ra thì tôi cũng rất nghi ngờ bảo mẫu họ Lưu kia mới chính là mẹ ruột của nó.

“Rốt cuộc thì sao lại xảy ra chuyện này?”

Thấy không thể giấu được nữa Chiêu Chiêu mới nói sự thật.

Hóa ra sau khi tôi rời đi không được bao lâu, trong tiểu khu lan truyền tin đồn nói Cao Dương và Chiêu Chiêu là những kẻ ăn quỵt, đợi bảo mẫu hết thời gian thử việc rồi thì đuổi đi.

Còn nói Tiểu Lưu đáng thương trong nhà cũng chẳng giàu có gì chỉ có một đứa con trai không có chồng ở cạnh cho nên Cao Dương và Chiêu Chiêu mới không kiêng nể gì mà đuổi cô ta đi.

Mọi người cũng thương cảm không nhịn được nói đỡ hai câu.

Từ đầu còn có thể giải thích rõ nguyên do, những truyện sau này qua miệng nhiều người căn bản là hai câu không nói rõ được.

Mỗi khi Cao Dương đi làm về kiểu gì cũng chạm mặt những người ở tiểu khu nói bóng gió như không có tiền thì thuê người giúp việc làm gì, thật đúng là biết mặt không biết lòng.

Chuyện sau đó không cần Chiêu Chiêu nói tôi cũng đoán ra được, chẳng phải là Cao Dương sĩ diện bỏ thêm tiền thuê người ta về sau đó ngậm bồ hòn làm ngọt sao.

Đến nước này rồi, không dạy cho bảo mẫu Lưu kia một bài học còn khiến cô ta chiếm thế thượng phong, chẳng trách vừa nãy chẳng tỏ vẻ sợ hãi gì cho cam.

Tôi thở dài, chuyện này cũng có lỗi của tôi.

Sau khi chồng qua đời, tôi nói với Cao Dương làm người quan trọng nhất là phải có khí phách, chỉ cần mình tự kiếm được tiền thì tuyệt đối không nhờ người khác giúp đỡ.

Ai nói tôi không làm được, tôi càng muốn chứng minh gấp bội lần rằng mình làm được.

Trong quá trình dạy dỗ bởi vì mải kiếm tiền nên tôi đã không thể đồng hành cùng Cao Dương được nên mới khiến nó trở thành người trọng sĩ diện như vậy.

Chờ tới khi tôi phát hiện ra tính này của Cao Dương đã không sửa được nữa.

Mặc dù tôi đã từng nói với nó rất nhiều lần, cho dù nó có chịu thiệt cũng không được làm mất thể diện nhưng hiện tại mấu chốt không phải mình nó mất thể diện mà khi lời đồn được lan truyền thì cả nhà đều bị hại, đây không còn là chuyện nhỏ nữa.

Nhìn bảo mẫu Lưu đang nhỏ giọng ngâm nga trong bếp tôi bỗng cảm thấy thật đúng là một cơ hội tốt để Cao Dương thay đổi.

“Chiêu Chiêu, con có tin mẹ không?”

Sau khi nói rõ với Chiêu Chiêu, tôi tranh thủ lúc bảo mẫu nấu cơm đi ra ngoài.

Đợi đến khi tôi trở lại, bảo mẫu đã nấu xong cơm.

Ba món mặn, trong đó có hai món Chiêu Chiêu không thể ăn vì bị dị ứng hải sản, còn lại một món rau đầy ớt Chiêu Chiêu cũng không thể ăn.

Trên bàn còn đặt một đĩa sầu riêng to, người ngửi thấy thơm đương nhiên sẽ rất thích người không thích chỉ cảm thấy buồn nôn mà Chiêu Chiêu chính là người không thể nào ngửi được.

Làm bảo mẫu lâu như vậy tôi không tin cô ta sẽ không thể nào không biết chủ thuê của mình không thích ăn gì.

Có điều vừa hay tôi còn sợ cô ta không tác oai tác quái cơ.

“Cô nấu toàn đồ Chiêu Chiêu bị dị ứng không thể ăn được như này rốt cuộc là có ý gì?”

Bảo mẫu gắp một đũa hải sản, miệng ăn đầy dầu mỡ: “Chị à, đây đều là thứ tốt mà làm gì có chuyện dị ứng gì chứ? Chỉ toàn là nói láo thôi. Chỉ cần Chiêu Chiêu mỗi lần ăn thêm một ít thì một ngày nào đó sẽ hết thôi.”

“Nếu xảy ra sự cố thì làm sao. Ăn đồ dị ứng có thể gây chết người cô có biết không. Con dâu tôi còn nuôi con bằng sữa đấy, xảy ra chuyện gì cô có chịu trách nhiệm được không? Đồ thần kinh.”

Nói xong tôi lật cả cái bàn, sau đó đuổi bảo mẫu ra khỏi cửa.

“Chiêu Chiêu, con đi dọn quần áo đi, chúng ta đi ngay bây giờ.”

5.

Chiêu Chiêu đứa nhỏ này chính là hiền lành quá nhưng may còn có khả năng phán đoán, ngay lập tức vào phòng thu dọn đồ đạc.

Tôi cũng nhanh chóng lắp hết những chiếc camera đã mua, vì để phòng ngừa sai sót trước khi vào cửa tôi đã gắn thêm một chiếc camera mini ở cổ áo.

Đầu năm nay, chuyện gì cũng coi trọng chứng cứ.

“Cái người làm gì vậy? Mau cho tôi vào trong. Ông trời ơi, tôi chỉ là muốn thật tâm làm việc tại sao lại phải ức hiếp tôi chứ. Ông trời ơi, ông có nhìn thấy không mau giúp tôi với.”

Tôi hừ lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy khôi hài.

Cô ta sẽ không cho rằng cứ khóc là có lý đâu nhỉ?

Khóc đi. Cứ gào mồm mà khóc đi. Cũng nên để cho đứa con trai ngu xuẩn kia của tôi thấy rõ nó đã mời được vị thần dễ đến khó đuổi nào đi.

Chờ Chiêu Chiêu thu dọn xong hành lý, tôi lấy đồ trang điểm vẽ lên mặt con bé: “Đứa nhỏ ngốc này, nhịn thì có tác dụng gì, sẽ chỉ khiến người ta được đằng chân lên đằng đầu thôi. Hôm nay mẹ sẽ dạy con nếu đụng tới mình thì nên làm gì.”

Thấy trên mặt là cánh tay Chiêu Chiêu hiện lên mảng lớn đốm đỏ, tôi hài lòng gật đầu sau đó nhận lấy vali trong tay con bé.

Thu dọn xong tất cả, tôi mới mở toàn bộ camera lên, dẫn cháu gái và Chiêu Chiêu đi ra cửa.

“Ôi chao chuyện này cũng vô lý quá rồi, ai lại đi ức hiếp người ta như thế cơ chứ?”

“Đúng đó. Không sao đâu, chúng tôi đều đứng về lẽ phải, nhất định sẽ giúp cô đòi lại công bằng.”

“Phải đấy, chúng ta dựa vào sức mình để kiếm sống cũng không có ai cao quý hơn ai cả.”

Vừa nghe đã biết là lời của mấy ông bà già, nếu mà họ lên mạng thì mấy lời nói của bọn họ sẽ thành đàn mạc khiến màn hình phải đơ mất một lúc.

“Thật sự cảm ơn mọi người, nếu không nhờ mọi người thì tôi cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ. Con trai tôi đi làm thuê, một người phụ nữ như tôi chỉ có thể đi làm bảo mẫu…”

Cửa vừa mở ra, tất cả những lời chỉ trích, an ủi đều im bặt.

Tôi gian nan một tay kéo vali một tay xách theo túi vải, vành mắt đỏ bừng, vừa ngẩng đầu thì hai hàng nước mắt rơi xuống.

“Chiêu Chiêu, con đi cùng mẹ đi, mẹ dẫn con về nhà.”

Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy tôi như vậy cũng tự nhiên mà đỏ viền mắt, cháu gái nhỏ như cảm nhận được cảm xúc của mẹ mà cũng ô ô khóc lớn.

Này không thảm thì cái gì mới thảm?

Bên này chúng tôi từ già đến bé đều buff đầy người rồi, soa với bảo mẫu đang gào khóc ầm ĩ, nước mặt của chúng tôi là hàng thật giá thật đấy.

“Chị, chị đây là?”

Có người lên tiếng, tôi lập tức nhìn về phía bảo mẫu sau đó nghẹn ngào bắt đầu kể: “Còn không phải là do bảo mẫu con trai tôi thuê sao. Tôi không đến còn không biết, cô ta muốn hại chết con dâu tôi. Cô ta cho con dâu tôi ăn đều là những món con bé dị ứng không thể ăn được. Mọi người nhìn con bé xem giờ có khác gì bị sởi không, nếu tôi không đến đón đi, thì có khi con dâu với cháu gái tôi bị người ta hại chết cũng không biết.”

“Vậy, vậy sao không nói với con trai chị?”

Tôi thở dài nói: “Lúc trước đã nói rồi, vất vả lắm mới đuổi người đi được. Không biết cái bọn đáng chém ngàn dao nào lại nói chúng tôi ức hiếp người ta, con trai tôi lại mời người ta về rồi.”

Một câu đã nói bảo mẫu là người như thế nào, một câu nói con trai tôi là đồ ngu, nhân tiện còn chửi luôn mấy người hàng xóm lắm mồm.

Thấy Chiêu Chiêu suýt nữa không nhịn được cười, tôi vội vàng nhích người che cho con bé.

Mấy ông bà lão kia thấy bả vai con bé run run còn tưởng rằng con bé khóc càng thương tâm hơn, mọi người cũng xấu hổ mà đứng dậy.

“Bà nói láo. Tôi làm đồ ăn rõ ràng cô ta chưa ăn không thể bị dị ứng được. Không phải vậy đâu, thật sự không phải như thế…”

“Cô nói không phải thì cứ coi như không phải đi, xin cô tránh đường, tôi muốn dẫn con dâu tôi tới bệnh viện, nếu chậm thì sợ không kịp mất, tôi xin cô đấy.”

Tôi vừa lớn tiếng, vừa chắp tay ai nhìn qua cũng thấy bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

Tay cầm được đao, lưng cúi được thấp, đây là kinh nghiệm tôi đúc kết được qua nhiều năm.

Mặt bảo mẫu đỏ lên, lần này cô ta bị ức hiếp thật nhưng sẽ có mấy người tin đây? Nhìn thấy cô ta còn muốn ngăn tôi, bà lão bên cạnh sốt ruột kéo cô ta lại: “Em gái à, cô mau chạy nhanh lên đừng để trì hoãn nữa.”

“A a, cảm ơn chị, cảm ơn chị nha.”

Dẫn Chiêu Chiêu và cháu gái nhỏ lên xe, tôi đạp mạnh chân ga rời khỏi tiểu khu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương