Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6.
Sau khi về đến nhà, tôi liên hệ với Tiểu Vương, lại ký một hợp đồng nữa, lần này người ký hợp đồng với công ty chính là nên sẽ chẳng có ai đuổi được cô ấy đi nữa.
Nhìn thấy mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo tôi mới mở camera.
Trước khi về đến nhà tôi đã gọi điện thoại cho Cao Dương, nó còn chưa kịp lên tiếng nói thì tôi đã tắt máy, nghĩ bụng có lẽ bây giờ nó đã về đến nhà rồi.
Tôi đoán không sai, lúc này Cao Dương vừa khéo về đến cửa, thấy bảo mẫu đang dùng khăn ướt của em bé lau bàn.
“Dì Lưu, mẹ tôi đâu rồi? Chiêu Chiêu đâu?”
“Đi rồi, chị ấy tự mình đưa đi rồi.” Bảo mẫu đảo mắt, né những vấn đề quan trọng mà chỉ nói những việc nhỏ nhặt hôm nay: “Hôm nay tôi làm đồ ăn Chiêu Chiêu không thích, cô ấy gọi điện thoại tố cáo với chị. Chị ấy đi vội tới giáo huấn tôi một trận. Tiểu Cao à, tôi nghĩ Chiêu Chiêu vẫn còn đang chăm con bú không thể kén ăn không ngờ cô ấy lại cáo trạng tôi như vậy.”
Tôi chỉ nói qua điện thoại là xảy ra chuyện nên đã dẫn Chiêu Chiêu đi rồi, cũng không nói là đã xảy ra chuyện gì.
Một màn kịch vụng về như vậy chỉ cần Cao Dương gọi một cuộc điện thoại cho Chiêu Chiêu hoặc là cho tôi thì đã có thể vạch trần rồi.
Nhưng mà nó không làm như vậy.
“Tiểu Cao à, tôi thấy Chiêu Chiêu ra ngoài ở vài ngày cũng tốt, như vậy thì mẹ cậu và Chiêu Chiêu mới có thể hiểu được nỗi vất vả của cậu, cậu thấy có đúng không? Vất vả của cậu chỉ có tôi nhìn thấy nhưng hai người bọn họ thì cứ cho đó là lẽ đương nhiên, tôi thật sự cảm thấy đáng tiếc cho cậu.”
Nhưng ngay sau đó tôi không cười nổi nữa bởi vì tôi thấy Cao Dương gật đầu tán thành câu nói của cô ta.
“Dì à, dì nói rất đúng. Chiêu Chiêu ra ngoài giải sầu vài hôm cũng tốt, sau này cô ấy sẽ hiểu.”
“Nếu Chiêu Chiêu không ở nhà chi bằng để tôi gọi thằng con trai tới đây, tối nay tôi làm ít đồ ăn với mua thêm chút rượu, hai anh em các cậu tâm sự với nhau. Nó vẫn luôn nói muốn học hỏi thêm kinh nghiệm từ cậu, cậu thấy thế nào?”
Bảo mẫu thừa cơ trèo cao mà Cao Dương lại còn đồng ý nữa.
Chẳng mấy chốc con trai bảo mẫu đã đường hoàng bước vào nhà, mẹ con hai người bọn họ không tiếc lời ngon ngọt, hết chén rượu này đến chén rượu khác khiến Cao Dương lâng lâng như trên mây.
Tới tối, Cao Dương đã say quắc cần câu.
“Mẹ, nơi này không có camera đấy chứ?”
Bảo mẫu lắc đầu, trên mặt hiện rõ vẻ đắc ý: “Mẹ con đã đợi ở chỗ này lâu như vậy, nếu có camera thì còn gọi con tới làm gì? Vợ của nó chạy rồi giờ còn mình nó thôi, con nhớ phải mang đồ về đấy nghe rõ chưa.”
Đứa con trai gật đầu qua loa, mẹ con hai người họ tiến vào phòng ngủ.
Tôi và Chiêu Chiêu liếc nhìn nhau, may là trong khoảng thời gian Chiêu Chiêu thu dọn đồ đạc tôi đã bảo con bé cầm theo toàn bộ trang sức và giấy chứng nhận các thứ của con bé.
Còn của Cao Dương thì vẫn ở nguyên chỗ cũ.
“Mẹ, anh ta sẽ không tỉnh lại đấy chứ?”
Trong đoạn video ghi hình, bộ dạng và hành động của hai mẹ con kia đều bị ghi lại rõ ràng, hết đường chối cãi.
“Dạy người dạy mãi không xong. Đời dạy một lần là đủ.”
7.
Không có bảo mẫu gây chuyện cũng chẳng có người chồng gia trưởng, cuộc sống của Chiêu Chiêu thoải mái hơn rất nhiều.
Tôi với Chiêu Chiêu không có việc gì làm thì ngồi xem camera thấy bảo mẫu không không có người quản thì càng ăn xài phung phí.
Người thì tắm rửa trong nhà vệ sinh nhưng lại bật toàn bộ đèn và điều hòa, cửa sổ cũng mở hết ra.
Rửa rau cũng phải rửa từng lá, lại còn dùng loại nước đắt tiền hơn.
Khăn ướt dùng cho em bé loại hai ba mươi tệ một ngày dùng tới sáu bảy gói.
Buổi trưa không cần nấu cơm cho Cao Dương, bảo mẫu liền gọi con trai mình tới, mẹ con hai người ăn uống thả ga. Vì không muốn bị hàng xóm trong tiểu khu lắm chuyện, tới tối đứa con trai đứng canh ở cửa nhà, thấy Cao Dương về thì nghênh đón trong tay không cầm theo hoa quả thì ucng xách theo rượu. Không nói không rằng kéo người vào nhà.
Ăn uống xa hoa nhe vậy, tính toán với tiền sinh hoạt phí Cao Dương đưa cho bảo mẫu cũng không còn nhiều lắm, tôi nhìn Chiêu Chiêu.
“Chiêu Chiêu, con gọi điện cho nó đòi tiền sinh hoạt phí đi, nó đáng nhẽ ra nên nuôi dương con và bé con.”
“Con đòi bao nhiêu thì mới thích hợp ạ?”
Lương tháng của Cao Dương khoảng ba vạn tệ, thuê người giúp việc cũng tốn gần một vạn, còn hai vạn hơn còn lại để trả tiền thế chấp nhà, trả tiền xe và còn các chi phí sinh hoạt khác.
“Con muốn bao nhiêu thì cứ đòi bấy nhiêu.”
Thấy Chiêu Chiêu xòe ra năm ngón tay, tôi không hài lòng mà lắc đầu.
Do dự mãi Chiêu Chiêu mới xòe ra thêm hai ngón tay nữa.
Tôi nở nụ cười bất lực.
“Phải đòi một vạn năm, con nói với nó nhất định phải gửi.”
Cao Dương và Chiêu Chiêu đều có vấn đề, vấn đề của Chiêu Chiêu là tình tính hiền lành quá, cho dù bị người ta ức hiếp cũng chỉ biết xin giúp đỡ chứ không biết phản kháng.
Một ngày nào đó tôi cũng rời khỏi thế giới này trước đôi vợ chồng bọn nó không thể cứ mãi ở bên bọn nó được.
Nhưng vợ chồng thì phải giúp đỡ lẫn nhau, có con rồi thì càng phải trưởng thành hơn để trở thành trụ cột.
Tôi muốn thay đổi không chỉ mình Cao Dương mà còn có cả Chiêu Chiêu nữa.
“Alo? Chồng hả.”
Nhận được điện thoại của Chiêu Chiêu, Cao Dương rất vui vẻ còn hỏi con bé bao giờ mới trở về.
Chiêu Chiêu gắng gượng, cố gắng kiềm chế làm bộ tức giận: “Em không về đâu, em muốn ở bên ngoài với bé con một khoảng thời gian, anh gửi cho em một vạn năm đi, em không có tiền.”
“Không phải em ở cùng với mẹ sao? Sao em không ở cùng với mẹ?”
Cao Dương trong màn hình bối rối đứng bật dậy: “Em đang ở đâu vậy? Em dẫn theo bé con không an toàn, anh tới đón em quay về nhé?”
Chiêu Chiêu nhìn ánh mắt khích lệ của tôi, giọng nói càng thêm kiên định: “Hừ! Không cần! Anh cứ ở cùng với dì Lưu của anh đi, em rất an toàn, chờ em hết giận rồi em sẽ quay về. Tóm lại là anh không gửi tiền cho anh đúng không? Em và bé còn còn chết đói đây này.”
Mặc dù Cao Dương rất ngốc nhưng cũng không phải không có thuốc chữa, ít nhất vẫn nhanh chóng chuyển tiền.
Tiếp theo đến lượt tôi.
Chiêu Chiêu nói, sính lễ và của hồi môn đều nằm trong thẻ của con bé, về phần tiền lương của hai đứa sẽ gửi vào một thẻ khác, thẻ này liên kết với WeChat của Cao Dương nhưng do Chiêu Chiêu giữ.
Việc tôi cần làm là lấy cớ khiến Cao Dương phải rút hết khoản tiết kiệm đó ra để nó không còn một xu nào dính túi.
Về phần người mẹ là tôi, Cao Dương nói không cần lo lắng gì cả nói tôi cứ yên tâm dùng đi.
Tôi một chút cũng không hề lo lắng bởi vì người nên lo lắng chính là nó.
Đêm đến, bảo mẫu tìm tới Cao Dương đòi tiền: “Tiểu Cao à, tiền sinh hoạt phí không đủ, cậu đưa thêm tiền cho tôi đi nếu không mai không có tiền mua đồ ăn nữa đâu.”
“Được, cần bao nhiêu?”
Bảo mẫu nhếch mép cười, mở miệng ra đòi sáu ngàn tệ.
Cô ta chỉ mua rau thịt, mới đầu tháng đã đưa năm ngàn tệ giờ còn chưa hết tháng đã đòi thêm sáu ngàn nữa.
“Tiểu Cao à, tôi cũng không phải người tùy tiện đòi hỏi đâu, cậu biết đấy mấy nguyên liệu nấu ăn tôi mua đều là loại tốt cả, nếu như cậu không tin tôi có thể cho cậu xem ghi chép.”
Cao Dương thờ ơ, nó không để ý tiền thừa trong WeChat vẫn còn một ít tạm thời không đến mức hết sạch.
Nhưng nó không ngờ đây mới chỉ là khởi đầu.
8.
Sáu ngàn tệ đủ chi tiêu cho một gia đình bình thường nhưng lại không đủ để bảo mẫu chi tiêu.
Đồ dùng lúc trước đều là Chiêu Chiêu mua nhưng bây giờ rơi hết lên đầu bảo mẫu, tiền thì không phải của bảo mẫu nên cô ta cứ mua đồ đắt nhất, mua rồi lại dùng cùng với con trai mình.
Ba người cứ dùng theo cách này nên sáu ngàn tệ rất nhanh cũng hết sạch.
Mỗi khi cô ta mở miệng đòi tiền Cao Dương lại lộ ra vẻ khó xử, bảo mẫu sau đó sẽ thay đổi chiến thuật.
“Tiểu Cao à, cậu thất đắt quá hả? Nếu không đủ tiền thì để tôi mua đồ rẻ hơn vậy, dùng tạm cũng được.”
Kết hợp cùng biểu cảm đồng cảm và thương xót, đây rõ ràng không phải bậc thang cho Cao Dương đi xuống mà là ép Cao Dương lấy tiền ra.
Nhưng thằng con trai ngu xuẩn này vẫn sĩ diện nên cắn răng lấy tiền ra.
Tôi không thể cứ trơ mắt nhìn mẹ con bảo mẫu kia ăn bám như kí sùng trùng được nữa, sau khi nắm được thời gian làm việc và nghỉ ngơi của vài người, nhân lúc nhàn rỗi tôi đi dạo quanh tiểu khu.
Quảng trường, nơi đánh cờ, chỗ nào người ta bảo có nhiều người thì tôi đến đó.
Tôi sơ ý nói việc bảo mẫu tiêu tiền như nước, lại lỡ miệng nói đồ trong nhà cứ hay bị mất.