Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJLYivYjW

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Thêm cả chuyện ồn ào lần trước lúc tôi dẫn Chiêu Chiêu rời đi, các ông các bà trong tiểu khu bây giờ không ai là không biết chuyện nhà tôi. Hơn nữa còn có chuyện mất đồ nên các ông bà ấy theo bản năng đều nhìn xem có ai ra vào nhà con trai tôi không.

Nhìn thấy lửa đã lớn, tôi cũng chuẩn bị thêm cú chốt cuối cùng.

“Ài, tôi cũng già rồi, thằng con trai cũng trưởng thành nên muốn nói chuyện với nó cũng sợ phiền. Bảo mẫu kia lừa nó dễ như vậy, tôi biết phải làm sao bây giờ? Chỉ có thể thường xuyên đến thăm, con trai dù có lớn thì cũng là từ máu thịt tôi mà ra.”

“Con dâu tôi á? Tôi không dám để con bé về đâu, con bé không cãi nổi đâu, đến lúc bị người ta vu oan cũng chẳng cãi nổi.”

Thấy ánh mắt mọi người nhìn tôi đầy thông cảm tôi mới rời khỏi tiểu khu với vẻ mặt cô đơn.

Vừa ra tới cổng, tôi liền trút bỏ dáng vẻ sa sút, Chiêu Chiêu đợi trong xe từ lâu.

“Mẹ, mẹ diễn y như thật vậy á! Mẹ thật lợi hại! Hiện giờ mẹ con hai người kia đang ở trong nhà nhất định phải để bọn họ đụng mặt nhau mới được.” Chiêu Chiêu đã từng làm một lần rồi nên trong mắt tràn ngập kích động, con bé nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện. Vừa bắt máy con bé thay đổi giọng điệu.

“Alo? Chồng hả, nhà em thuê bị dột nước. Quần áo của em với bé con ướt hết rồi, anh về nhà lấy giúp em hai bộ quần áo sau đó mang qua cho em có được không?”

Nói tới đây thì con bé khóc nức nở đầy ưu buồn, rất có khí phách giống tôi.

“Được, được, còn một tiếng nữa anh tan ca, anh sẽ xin nghỉ về lấy quần áo cho em với con. Đừng quên gửi địa chỉ cho anh nhé.”

Tắt điện thoại, không bao lâu sau tôi và Chiêu Chiêu thấy Cao Dương vào tiểu khu, đứng ở phòng ăn ninh.

Nhưng đồ còn chưa lấy được nó đã bị mọi người đi tới vây lại.

9.

“Tiểu Cao à, có đôi khi cậu tin tưởng người ngoài quá đó. Người ngoài chứ có phải người thân trong nhà đâu, cậu phải nghe bọn tôi khuyên, chúng tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm đó.”

“Đúng đó, bảo mẫu kia của nhà cậu khiến vợ cậu bị dị ứng mà cậu còn giữ cô ta lại hả? Không phải chứ tôi nói này, cậu thế mà cũng chịu được hả.”

“Tiểu Cao cậu rộng lượng thật đấy, chỉ về ăn tối rồi ngủ một giấc, tôi thấy nhà cậu sắp thành nhà của bảo mẫu với con cô ta rồi đó.”

Một câu lại một câu nhắm về Cao Dương, Cao Dương thấy não mình như đình trệ trên mặt thì đỏ như máu.

Lúc ở ngoài nó vẫn luôn là người sĩ diện, vài câu nói của mấy người này không phải tát thẳng vào mặt nó thì là gì?

Rõ ràng là chuyện nhà nó sao cả tiểu khu đều biết hết?

Quan trọng hơn là chuyện này hoàn toàn không có thật mà.

“Chú thím à, mọi người đừng nói đùa, làm gì có chuyện như thế chứ. Chiêu Chiêu không nói chuyện dị ứng gì với cháu cả, con trai của dì Lưu cháu cũng biết nhưng cậu ta chỉ tới buổi tối ăn một bữa cơm rồi đi, làm sao có chuyện cậu ta ở nhà cháu được.”

Mọi người xung quanh nhìn nhau, có phần không đành lòng.

“Tiểu Cao, cậu đừng vội phủ nhận, vợ cậu bị dị ứng hải sản đúng không? Lần trước mẹ cậu tới dẫn con bé đi chính mắt chúng tôi nhìn thấy trên mặt và tay con bé nổi đốm đỏ như mắc bệnh sởi.”

“Đúng rồi, mẹ con bảo mẫu kia giờ còn ở trong nhà cậu đấy, cậu không tin thì về nhìn thử xem.”

Một đống người vây quanh, Cao Dương đã phi lao thì phải theo lao.

Cửa vừa mở ra, mặt Cao Dương đen như đít nồi.

Âm thanh TV ồn ào, hai mẹ con bảo mẫu mỗi người nằm trên một cái ghế sô pha, trên bàn toàn là vỏ hạt dưa, túi đồ ăn vặt còn có hạt trái cây, quan trọng nhất chính là trên sàn nhà còn có hai đôi tất thối.”

“Anh à, anh, sao anh lại quay về vào lúc này?”

Tên kia vốn đang nằm bỗng bật dậy như cá chép: “Anh à, anh đừng hiểu lầm, chuyện không phải như thế đâu.”

“Tôi nhầm cái đầu nhà cậu.”

Cao Dương đi thẳng vào nhà, một đấm thẳng vào mặt tên kia, nó túm lấy cổ áo tên kia không ngừng đấm xuống.

“Cmn cậu đem nhà tôi biến thành thế này mà còn bảo là hiểu lầm à? Cậu rốt cuộc là lén đến nhà tôi bao nhiêu lần rồi. Tên vương bát đản này.”

Vừa thấy con trai mình bị đánh bảo mẫu lập tức nhào vào.

“Cậu làm gì vậy. Tiểu Cao, lát nữa tôi sẽ đi thu dọn đồ còn không được sao? Mau buông ra, không được đánh con trai tôi. Mau buông ra.”

Lúc này Cao Dương nào còn nghe lọt tai, trong đầu nó giờ chỉ là căn nhà sạch sẽ giờ bị biến thành thế này, vợ mình bị dị ứng rồi bỏ đi mà chính nó còn không biết, cú đấm hạ xuống càng lúc càng mạnh.

“Mẹ kiếp, anh đánh tới nghiện rồi à.”

Tên kia vung chân đá mạnh, khó khăn lắm mới đứng lên được đã bị những người khác đè lại.

“Kẻ trộm. Đây là kẻ trộm. Đột nhập vào nhà ăn cướp, mau báo cảnh sát.”

Vừa nghe đến báo cảnh sát, tên kia và bảo mẫu đều hoảng hốt, bọn họ quả thật đã trộm đồ còn không trả lại nếu không bị bắt thì không sao, giờ bị bắt tại trận tuyệt đối không thể để báo cảnh sát.

“Tiểu Cao, dì Lưu xin cậu, con tôi chỉ mới tới đây thật sự không có làm gì khác. Như vậy đi, cậu thả nó tiền lương tháng này tôi không lấy được không? Hai tháng. Hai tháng cũng được.”

“Đungs vậy đó anh à, anh đánh cũng đánh rồi, để tôi đi đi, tôi thật sự coi anh là anh.”

Cao Dương thở hổn hển, trên mặt không có lấy một tia rung động: “Dì Lưu, hợp đồng đã viết rõ ràng không được tự ý dẫn người lạ vào nhà tôi. Lúc trước ăn uống thì thôi đi, bây giờ là cái gì đây? Cô còn cố tình mua món vợ tôi dị ứng, cô có ý gì? Thật sự coi tôi là thằng ngu à?”

“Tôi muốn sa thải cô, con trai cô tôi cũng muốn báo cảnh sát bắt.”

10.

Thấy Cao Dương không ăn mềm, bảo mẫu cũng tức giận không tỏ vẻ như mọi ngày nữa mà đứng chắn trước mặt con trai nhìn Cao Dương.

“Cậu giả vờ giả vịt cái gì. Cậu cho rằng tôi không biết à, cậu chọn tôi giữa bao nhiêu bảo mẫu không phải vì tôi khen ngợi cậu à? Coi trọng tí sĩ diện đúng là thằng ngu.”

“Tôi mua đồ ăn không phải cậu đều biết hết à? Nhưng mà cậu đâu có chê đâu, người được khen là cậu cho nên cậu mới không để ý. Con đàn bà kia cũng vậy, dựa vào cái gì tôi ở tuổi này rồi còn phải đi làm bà ta còn có thể an nhàn hưởng thụ. Tôi chính là muốn tiêu tiền của cậu đấy, cậu có thể báo cảnh sát bắt tôi không? Tôi đường đường chính chính mua đồ về dùng ở nhà cậu, sao nào, cậu muốn đòi lại à? Đó là do cậu cam tâm tình nguyện cơ mà.”

Lời nói của bảo mẫu như sấm sét giữa trời quang thu hút toàn bộ lực chú ý của mọi người, ngay cả Cao Dương cũng trừng mắt nhìn cô ta, vốn dĩ không ai chú ý tới tên con trai đang định trốn đi sau lưng cô ta.

Ngay khi tên đó mở cửa tôi đạp người trở vào nhà.

“Nước trong máy lọc thì không dùng, rửa rau nấu cơm phải dùng nước Evian bảo rằng như vậy mới yên tâm ăn.”

“Cô, cô nói bậy. Chứng cứ đâu? Tôi muốn kiện cô tội phỉ báng người khác.”

Chiêu Chiêu chỉ camera ẩn trong phòng khách: “Có camera đó nha, gì cũng quay lại được hết.”

Vừa dứt lời, còi cảnh sát vang lên trong tiểu khu.

Chiêu Chiêu nhìn sắc mặt trắng bệch của mẹ con hai người thì nhoẻn miệng cười: “Cái này chắc là được rồi, các người có thể giải thích với cảnh sát.”

“Đồ nhà chúng ta bị trộm thật sao?” Cao Dương hùng hổ chạy vào phòng ngủ sau đó một tiếng hét truyền tới: “Đồng hồ của tôi! Cái đồng hồ phiên bản giới hạn của tôi! Trời ơi, ông đây muốn báo cảnh sát bắt mày.”

Đồng hồ kia chính là thể diện của Cao Dương, mỗi lần đi làm đều đeo đi.

Hiện giờ không thấy đồng hồ đâu nó hoàn toàn mất lý trí, lúc vị cảnh sát đi tới cũng không quan tâm gì tới thể diện nữa, nó khai hết tất cả mọi chuyện.

“Mẹ, thật sự không định nói cho anh ấy biết sao?”

Chiêu Chiêu nhìn hiện trường lộn xộn chọc chọc vào cánh tay tôi, cái đồng hồ đó quan trọng như vậy chúng tôi đương nhiên đã tìm người chuộc về rồi.

“Chờ khi nào nó từ bỏ thì con trả lại cho nó.”

Chiêu Chiêu gật đầu, chúng tôi cùng đi tới cục cảnh sát.

Tên con trai kia nghiện cờ bạc, những thứ tên đó trộm đã đủ để vào tù từ lâu, bảo mẫu cũng không thoát tội nên cùng nhau vào tù ngồi.

Mẹ con hai người đó không có tiền đền bù chỉ có một căn nhà, vợ tên đó bị đánh chửi đủ rồi nên dứt khoát bán căn nhà bồi thường cho chúng tôi rồi bỏ đi.

Mà chuyện của bảo mẫu cũng lan truyền khắp ngành bảo mẫu, công ty quản lý tăng cường đào tạo, lần nào cũng lấy cô ta làm gương xấu để giảng dạy.

Chờ hai mẹ con đó ra tù thì đã thất nghiệp, ngay cả nhà để ở cũng không còn.

Trải qua chuyện này, Cao Dương cũng hiểu được một chuyện, ngàn lời tốt đẹp trong miệng người khác cũng không bằng nắm chắc tiền trong tay. Nó thành khẩn xin lỗi Chiêu Chiêu, từ đó về sau cũng không dám khoe khoang nữa.

Chiêu Chiêu hài lòng gật đầu: “Xem thái độ của anh thế nào đã.”

Cháu gái nhỏ đã ngủ say trong lòng tôi, tôi đặt bé con lên giường sau đó về quê, ẩn mình đi sau chiến thắng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương