Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Tôi không cho chị chồng mượn nhà để đăng ký , mẹ chồng lập tức trở .
Ngày nào cũng kêu đau lưng nhức gối, tóm lại là không giúp tôi trông con .
Tôi cũng chẳng trông mong gì bà ta, xách đồ dọn về nhà mẹ đẻ ở luôn.
Ngày nào cũng có cơm ngon canh ngọt, ba mẹ tôi thì chăm cháu tận tình, là quá tuyệt.
Không ngờ hôm , Từ Gia Bình cũng lủi thủi ôm túi quần áo đến nhà, mũi tội nghiệp:
“Vợ ơi, em định ly thân chia đôi luôn à…”
“Anh đến mẹ anh còn không xử lý , em giữ anh lại làm gì?”
“Vợ à, em nói thế. Anh biết chuyện mẹ chồng – nàng dâu anh rất vô dụng, nhưng mấy chuyện khác thì anh tuyệt đối không làm em thất vọng. Anh cố gắng bù đắp!”
Tôi liếc anh ta từ đầu đến chân một lượt: cao 1m85, mũi góc cạnh, thì veo mà ngu ngơ, kết hôn rồi mà vẫn giữ được cơ bụng sáu múi – nhìn chung là cũng còn đẹp trai.
“Thôi được rồi, em biết cái đầu hạt óc chó của anh không đấu lại mẹ với chị anh đâu, ngoan ngoãn ở mà ở đi.”
“Dạ rõ!”
Từ Gia Bình thở phào nhẹ nhõm, ăn cái rột hai bát cơm.
Mẹ tôi nhìn con rể như thể nhịn đói ba ngày, xót ruột quá cứ gắp thức ăn lia lịa cho anh.
Con người cần cách buông bỏ cho .
Giống như Từ Gia Bình vậy, chỗ nào thoải mái thì đến, gia đình gốc khiến anh nghẹt thở, giải quyết không thì né cho xa. Không tự giày vò là một loại trí tuệ.
Dù sao thì, không gặp là bớt tức.
Mà một số người và một số chuyện, để đó lâu ngày… tự khắc nó thối rữa thôi.
12
Tôi ở nhà mẹ đẻ mấy tháng liền, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bên nhà chồng.
Nghe từ miệng Từ Gia Bình kể lại, thì bố chồng tôi – à không, bố của chị chồng – gần trọng bệnh, liệt giường.
Chị chồng sợ chồng – Hứa Cường – lỡ việc, ngày nào cũng gọi cha ruột đến chăm sóc bố chồng: lật người, thay bô.
Ba chồng vốn mê câu cá như mạng, vậy mà lo cho “bố thông gia”, đến cần câu cũng xếp xó, ngày hai lượt đi đi về về.
Từ Gia Bình cảm thán:
“Ba anh cũng giỏi thật, chẳng thấy than mệt gì cả.”
Thật ra điểm này tôi cũng có chút kính nể ông. Làm cha mà con gái đến mức , cũng không phải dễ.
Nhưng có những chuyện, lại vượt xa khỏi sức tưởng tượng của người ta.
Đến mức khiến mẹ chồng tôi tức tới phát bệnh tim ngay tại chỗ.
Thì ra, gần bố chồng của chị chồng qua đời.
Ba chồng tôi cũng “khôi phục lại cuộc sống thường nhật”: sáng ăn cơm xong là xách cần câu đi, tới tận khuya mới về nhà.
Mẹ chồng ban đầu cũng không mấy để tâm.
Cho đến một ngày, bà ra phố thì gặp một ông cụ – bạn câu cá của ba chồng.
Lão này vui vẻ kéo tay mẹ chồng hỏi:
“Sao dạo này ông Lão Từ không ra câu cá ? Gọi điện toàn không bắt máy, ổng bận chuyện gì à?”
Mẹ chồng nghe xong thì lòng đầy nghi ngờ: chẳng phải ông nói ngày nào cũng đi câu cá sao?
Hiếm khi bà ta sáng suốt, lần này không làm ầm lên mà chọn cách… âm thầm dõi.
Ngày hôm , bà ta lén bám chân ba chồng.
Chẳng mấy chốc, chân tướng lộ rõ.
Ba chồng xách giỏ câu tới một khu chung cư, rút chìa khóa mở cửa đi thẳng vào .
Mà nơi này mẹ chồng biết rất rõ – nhà của mẹ chồng chị chồng.
“Tôi lúc đó… tôi thật không biết làm sao cho phải … còn đang do dự có gọi cho các con không… thì lúc đó, con đĩ khoác tay ba ra ngoài!”
“Khoác tay đấy! Tao với ba sống cả đời, chưa từng khoác tay nhau một lần. Đi ngoài đường toàn là ông trước tao …”
Mẹ chồng khóc không ngừng, tôi thì sốt ruột nghe tiếp không nhịn được hỏi:
“Rồi đó thì sao ạ?”
Mẹ tôi liếc tôi một cái, rồi đưa khăn giấy cho bà thông gia:
“Chị thông gia vội, từ từ kể tiếp đi.”
13
Ba người chạm ngay tại trận, mẹ chồng chị chồng sợ đến phát hoảng, vội vàng nấp lưng ba chồng.
Ngược lại, ba chồng thì đen như đít nồi, quát thẳng vào vợ:
“Bà đến làm cái gì!”
Mẹ chồng vừa khóc vừa mắng, hàng xóm xung quanh cũng kéo ra xem náo nhiệt.
Ban đầu ai cũng tưởng ba chồng thể diện mà mẹ chồng về nhà.
Không ngờ tấm màn vạch trần, ông ta cũng chẳng còn sợ gì .
Ông gào lên như thể tuyên bố chủ quyền:
“Tôi sống với Huệ Phương! Bà không chịu thì ly hôn đi!”
Từ hôm đó, ba chồng cắt đứt hoàn toàn việc về nhà.
“Mạt Lỵ, con nói xem giờ biết làm sao ?”
Mẹ chồng đầy tuyệt vọng nhìn sang Từ Gia Bình.
Từ Gia Bình nhíu tới mức trán nhăn như mì sợi:
“Chuyện này… chị con biết chưa?”
“Biết rồi chứ! Nhưng giờ chị con cũng như tượng đất qua sông, bản thân còn khó giữ.”
“Anh rể con đòi ly hôn vụ này, mắng ba con là đồ dê già, háo sắc. Còn dọa xử ba con một trận…”
“Chị con giờ sợ quá, không dám rời anh rể nửa , 24/24 canh chừng, sợ ảnh làm gì ba con thì tiêu.”
lòng tôi chỉ có một cảm khái: là một mớ hỗn độn.
Nhưng hỗn độn thì tốt.
Loạn rồi thì chẳng ai rảnh mà gây phiền cho tôi .
Từ Gia Bình thì não đơn tuyến, đụng chuyện rối rắm là tắt máy toàn phần, xoay qua xoay lại cũng chẳng nghĩ ra giải pháp.
Mẹ chồng thấy con trai như gà mắc tóc, lại quay sang tôi khóc ròng:
“Mạt Lỵ à, nhà thông minh nhất là con đó. Mau nghĩ giúp mẹ một cách đi, giờ mẹ phải làm sao ?”
Mọi ánh đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Tôi nhấp một ngụm trà, từ tốn nói:
“ giữ chân đàn ông thì em chịu. Nhưng nếu là em, giờ em về nhà ngay lập tức, gom sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng, chuyển tiền sang tên . để mất cả chồng lẫn tiền.”
Mẹ chồng ngẩn người ra vài giây, rồi lập tức lau nước , kéo Từ Gia Bình về nhà làm kế hoạch.
Tôi nhìn họ đi khỏi, mẹ tôi hỏi:
“Con không về xem sao à?”
“Xem cái gì chứ? Cùng lắm là tiền mất hay tiền còn, em đi cũng chẳng giúp được gì.”
“Với lại mẹ chồng em mà khóc chắc đầu em nổ tung luôn quá! Mẹ nhìn mà không thấy à?!”
Mẹ tôi lườm tôi một cái:
“Không thấy gì . Mẹ chỉ thấy con hóng chuyện say sưa, kiểu gì cũng mong cho nó thêm phần gay cấn!”
14
Ba chồng thì quyết tâm sống chết phải ở bên mẹ chồng của chị chồng, còn tuyên bố chia tài sản chung vợ chồng.
Mẹ chồng tôi cũng cứng đầu, nhất quyết không ly hôn.
Thấy không níu được trái tim ông chồng, bà ta liền bắt đầu chuyển tài sản.
Căn nhà thành phố vốn đứng tên Từ Gia Bình, bà không lo lắng.
Còn số tiền ỏi mà hai ông bà tích cóp được, mẹ chồng chuyển vào tài khoản đứng tên Từ Gia Bình.
Ba chồng biết chuyện thì trận lôi đình, mắng mỏ rồi cãi nhau với mẹ chồng ầm trời.
Nhưng mẹ chồng nhất quyết không nhượng bộ, còn quăng cho ông một câu:
“Có bản lĩnh thì ông đi báo công an mà bắt tôi! Không thì một xu cũng hòng lấy!”
Ba chồng tức tối bỏ đi.
Nhưng ông không từ bỏ số tiền . Lần này, ông tìm được một trợ thủ đắc lực.
là chị chồng – trở thành người đi thuyết phục mẹ chồng thay ba chồng.
lúc đó, tôi và Từ Gia Bình về nhà lấy đồ, cuộc nói chuyện của chị ta đập thẳng vào tôi.
Vừa vào cửa, tôi nghe thấy tiếng chị chồng đang nói chuyện phòng với mẹ chồng.
Tôi liếc ra hiệu cho Từ Gia Bình. Anh hiểu ý ngay, lặng im đứng nghe.
“Mẹ ơi, con nghe nói mẹ chuyển tiền sang tên Gia Bình rồi hả? Làm thế vẫn có rủi ro đó mẹ!”
“Mẹ ruột đấy, rủi ro cái gì? Tin con trai mẹ còn không được à?”
“ mẹ, mẹ nhìn xem thằng đó hả, nó cái gì cũng nghe Mạt Lỵ, dựa dẫm không làm trò trống gì cả!”
Mẹ chồng liếc xéo:
“Thế thấy ai đáng tin hơn? hả?”
Chị chồng nghẹn họng, nhưng vẫn dày nói tiếp:
“Dù sao thì con cũng giỏi hơn Gia Bình. Hay là mẹ cứ đưa tiền cho con giữ đi!”
Thấy mẹ chồng không đáp, chị ta lại tiếp tục thuyết phục:
“Dù gì con cũng biết chút về đầu tư tài , ra còn giúp mẹ kiếm . Chứ đưa cho Gia Bình giữ thì mẹ khỏi mong thấy lãi đồng nào!”
Tôi “rầm” một tiếng đẩy cửa vào, lạnh lùng nhìn chị chồng.
15
Mẹ chồng luống cuống đứng bật dậy.
Từ lần nghe tôi giữ được khoản tiết kiệm, bà ta bắt đầu khách khí với tôi hơn hẳn, thậm chí đôi lúc còn có phần e dè.
“Mạt Lỵ, hai đứa về rồi à!”
Chị chồng – Từ Gia Huệ – mũi xám xịt ngồi đó, không nói một .
Tôi nhìn thẳng vào chị ta, không khách sáo chút nào:
“Từ Gia Huệ, mẹ là thương chị uổng công. Nhà có chuyện lớn vậy, chị chẳng hỏi han gì, một cuộc điện thoại cũng không gọi, giờ lại nhớ đến đống tiền ỏi của bà là sao?!”
tôi nói trúng tim đen, chị ta cũng khỏi cần diễn , lập tức văng tục:
“Liên quan gì đến ! Đó là tiền của ba mẹ tao, tụi bay lấy được thì tại sao tao lại không được?!”
“Chỉ chị đẩy ba vào lòng người đàn bà khác. Chỉ chị phá nát cái nhà này!”
Chị ta gào lên:
“ có nói bậy, chuyện đó liên quan gì đến tao?!”
“Sao lại không liên quan? Nếu không phải chị ép ba ngày ngày tới hầu hạ bố chồng chị, ba có cơ hội chui vào chăn với mẹ chồng chị à?”
tôi nói càng khó nghe, càng ý tôi.
Tôi đâm thẳng vào lòng mẹ chồng, để bà ta mở ra mà nhìn cho rõ: ai mới là nguồn cơn của tất cả những chuyện rối như canh hẹ này.
Chị chồng hoảng hốt liếc nhìn mẹ chồng, rồi lại cứng miệng chống chế:
“Thì tao đâu cố ý, chuyện này đâu thể trách tao được!”
“Cố ý hay không, chị vẫn phải chịu trách nhiệm. Chị khiến ba mẹ ly tán, giờ lại còn phá nốt mối quan hệ giữa mẹ và Từ Gia Bình, chị không phải đang đợi nước đục thả câu thì là gì?!”
Chị chồng quýnh quáng:
“ có vu oan giá họa, tao đâu có ý đó!”
Tôi cười khẩy:
“Cũng , với cái đầu óc đó của chị, có mưu đồ cũng chẳng nghĩ ra được đâu. Đòi giữ tiền hộ người ta cơ đấy, chị lo ăn còn không xong, còn bày đặt quản lý tài !”
thì không nặng, nhưng độ sỉ nhục thì cực cao.
Chị ta tức đến mức nhảy dựng lên:
“Lâm Mạt Lỵ, có khinh người quá đáng! Nếu hồi đó nhà không đổ tiền cho Từ Gia Bình hành, tao chẳng phải bỏ sớm đi làm, tao cũng có thể là sinh viên giỏi, cũng kiếm được bộn tiền!”
Tôi chậm rãi nhìn chị ta đầy khinh bỉ:
“Thật à? Hồi cấp hai chị Toán Văn Anh đều không đủ điểm trung bình, chị định thi đại nào? Đại ‘ngồi nhà chờ gọi tên’ à?”
Chị chồng tức đến không chịu , xông lên định xé miệng tôi, nhưng Từ Gia Bình đẩy ngã phịch xuống giường.
Tôi đứng phía Từ Gia Bình, nhàn nhã nói tiếp:
“ nói chuyện bằng thực tế. Từ Gia Bình đáng tin hơn chị, nhất anh không ăn nói đạo hiếu, mà mỗi năm cũng chẳng mua cho ba mẹ một đồng tiền.”
“Lúc về nhà thì vơ vét đủ thứ, bao giờ chị đưa cho ba mẹ một đồng bạc nào chưa?! Còn chuyện mua xe mua nhà thì moi không từ tay họ rồi đó!”