Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đúng lúc hoàng hôn, dưới tòa nhà ký túc xá, mọi qua lại đều đang đi học buổi tối.
Vì đăng , tôi vốn đã là tâm điểm của mọi nhìn.
Cô ấy ầm lên vậy, qua đường đều dừng bước, nhìn về phía này.
Giữa mắt của đám đông.
Tôi đột đưa tay, túm lấy cổ áo cô ấy.
Nheo mắt lại: “ tôi dùng giả anh ấy suốt một năm?”
Cô ấy cười lạnh: “Tất là Giang Nghiễn nói ——”
Lời chưa dứt.
Phía sau không xa, Giang Nghiễn đang bước nhanh tới.
Anh vội vàng, trong đôi mắt luôn lạnh lùng không biểu cảm của anh, lần này mang theo sự lo lắng và nôn nóng không che giấu.
Giang Nghiễn đứng trước mặt tôi, gọi: “Lâm Dĩ An…”
Tôi ngắt lời anh: “Nếu đã hết mọi chuyện, lại bên Châu Kha rồi, phiền tôi?”
“Châu Kha?”
mắt Giang Nghiễn dõi theo bàn tay tôi, nhìn chằm chằm vào cổ áo nhàu nát của Châu Kha.
Anh khẽ nhíu mày: “Là ?”
Tôi cười lạnh một tiếng, chuyển mắt trở lại khuôn mặt của Châu Kha:
“ đăng là do đăng, đúng không?”
mắt cô ta lóe lên sự hoảng hốt, nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh: “ đang nói gì vậy? không hiểu.”
“Đừng giả vờ nữa, Châu Kha, hôm tôi bị sốt cao, nhà nghỉ ngơi. nhà tôi ăn cơm, ra, không ai có chụp được bức .”
Lời tôi vừa dứt, khuôn mặt Châu Kha lập tức tái nhợt.
đứng xem xung quanh bừng tỉnh: “Thì ra đăng là của cô ta!”
“Tâm cơ thế, cô ta có là sinh viên trường mình không mà lại lên diễn đàn trường mình đăng ?”
Một cô gái vừa hét lên, liền bị khác phản bác:
“ đăng là của ai quan trọng ? Nếu sự việc là thật, chẳng vẫn là lỗi của Lâm Dĩ An à?”
“Vạch trần kẻ giả tạo, ai có trách nhiệm.”
Giang Nghiễn nhìn Châu Kha, lạnh lùng nói: “Tung đồn nặc danh chịu trách nhiệm pháp lý, có không?”
“Tôi tung đồn gì chứ?”
Châu Kha đột mất kiểm soát: “Chẳng lẽ tôi nói sai ? Những bức nó gửi cho anh hoàn toàn không là thật, đời nó xấu xí thế này—”
“Tôi không nghĩ vậy.”
Giang Nghiễn lạnh nhạt ngắt lời: “Ít nhất, cô ấy xinh đẹp hơn nhiều.”
Nói xong, anh nhìn tôi: “…An An.”
“Giang học trưởng, tôi sai khi bịa ra Tô Vãn Dao để anh, tôi xin lỗi anh.”
Tôi cúi thật sâu trước Giang Nghiễn.
Khi cúi xuống, tôi nhắm mắt lại.
Cảm thấy xấu hổ vì những lần tim đập loạn nhịp khi gặp anh.
Khi ngẩng đầu lên, tôi nhìn thẳng vào anh, bình tĩnh nói:
“Nhưng tôi không bắt cá nhiều tay, không tiền, không gian lận thi đại học.”
“Dù anh muốn vui lòng Châu Kha, không bịa ra những việc tôi không .”
“ đăng hôm nay, tôi đã quay lại màn hình bằng chứng, sẽ đi theo quy trình pháp lý để bảo vệ quyền lợi.”
Nói xong, tôi buông tay khỏi Châu Kha đang mặt mày tái nhợt.
Quay định rời đi.
Giang Nghiễn đột lên tiếng sau lưng tôi:
“…Tôi .”
Giọng anh rất nhẹ, mang theo chút buồn bã: “Từ đầu tôi đã là .”
“Lâm Dĩ An, thì ?”
“Trong ngày hẹn gặp mặt, không trả lời nhắn của tôi, xóa kết tôi.”
“ chăng chưa bao giờ nghĩ việc gặp tôi đời thực?”
Tôi cảm thấy khó .
Không không quay đầu lại.
“Sau khi anh mắng tôi đời rất xấu xí và ghê tởm, anh mong tôi trả lời thế nào? tôi có gặp anh trong tình huống ?”
Giang Nghiễn sững sờ một chút.
“Tôi chưa bao giờ nói vậy.”
Khi xóa kết , tôi đã xóa luôn cả lịch sử trò chuyện.
Nhưng may thay, tôi có thói quen chụp màn hình lưu lại.
Ngay lập tức, tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm chụp màn hình và đưa cho anh.
Giang Nghiễn chỉ lướt qua một lần, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
“Không tôi gửi.”
Nói xong, mắt anh sắc bén lướt qua Châu Kha bên cạnh.
“Châu Kha, không định giải thích ?”
“Tối hôm tiệc tri ân thầy cô, thầy cô, chỉ có ngồi cạnh tôi.”
đứng xem xung quanh đều tỏ vẻ “không ngờ lại có chuyện lớn vậy”.
“Không nổi, hóa ra tất cả đều do cô ta sắp đặt?”
“Thật vô lý, mấy chuyện này chi bằng viết thêm vài luận.”
Đám đông dưới tòa ký túc xá ngày càng nhiều.
Châu Kha ôm mặt, khóc nức nở: “Dù là tôi đăng thì ? Tôi nói có sai không?”
“ ấy chính là kẻ đảo, dùng giả anh suốt một năm, anh bênh vực ấy ?!”
“Tôi không nghĩ cô ấy tôi, không nghĩ cô ấy xấu.”
Giang Nghiễn chậm rãi nói, nhìn chằm chằm vào cô ta, cười lạnh một tiếng: “Ngược lại, mới là kẻ nói dối không ngừng, thật đáng ghê tởm.”
“Trên đường đây tôi đã báo cảnh sát rồi, có gì cứ giải thích họ.”
để khớp lời anh nói.
Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa.
Trên đường đồn cảnh sát, tôi lặng lẽ cúi đầu.
Giang Nghiễn ngồi cạnh tôi, thấp giọng nói: “Là lỗi của tôi.”
“Tôi đáng lẽ nên nói rõ sớm hơn, rằng từ lâu tôi đã là .”
Tôi hít mũi, đột cảm thấy có chút buồn.
Từ nhỏ lớn, tôi luôn là một đứa trẻ bình thường.
trường, vì diện mạo bình thường.
Dù tôi đạt hạng nhất và đã viết sẵn diễn văn.
Cuối cùng, đứng trên bục đọc của tôi lại là một cô gái xinh đẹp hơn tôi nhiều.
nhà.
Châu Kha vì ngoại hình nổi bật.
Nên được trưởng bối trong gia đình yêu thích hơn tôi.
Khi nhỏ, sau khi ông bà ngoại phát tiền lì xì cho chúng tôi.
Họ sẽ lén gọi Châu Kha vào phòng.