Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

đó là một loạt tiếng than vãn: “Trời ơi, đây là thanh mai trúc mã hay là kế hoạch từ lâu?”

“Quả , đàn ông tốt đều bị đặt trước cả rồi.”

Kéo xuống nữa.

Có người một ảnh.

Dường là ảnh chụp trộm.

Buổi tối, ánh đèn đường mờ ảo.

Giang Nghiễn và một cô gái đứng đối diện nhau.

Cô gái mặc váy trắng, vạt váy bay bay, khẽ kiễng chân, gì đó với anh.

Tôi phóng to ảnh.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của cô gái ánh sáng mờ ảo.

Là Châu Kha.

Tôi cảm thấy khó chịu trong lòng.

Tôi tắt ảnh chụp màn hình, đứng dậy.

Phan Ngọc im lặng, có lo lắng nhìn tôi: “Cậu không sao chứ An An?”

“Không sao mà.”

Tôi quay lại, cười nhẹ an ủi cô ấy: “Cậu đừng lo, mình với Giang Nghiễn vốn dĩ không có gì.”

May mắn là ngày hôm , việc bán thời gian mà tôi tuyển cuối cùng cũng có khách hàng.

là.

tôi ngồi tàu điện ngầm đến nhà học .

Mở cửa , nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi ghế sofa trong phòng khách.

Đầu óc tôi ngay lập tức ngừng hoạt động.

Giang Nghiễn nhìn tôi, cười nhẹ: “Thật trùng hợp, Lâm Dĩ An học muội.”

“Dường chúng ta đi đâu cũng gặp nhau.”

Tôi nhếch môi cười: “…Haha, hình tôi đến nhầm nhà rồi.”

“Không nhầm đâu, là tôi đề nghị dì tôi thuê em.”

Anh gấp lại luận, giấy đầy những thức mà tôi không hiểu nổi.

Đứng dậy, bước đến trước mặt tôi.

“Em họ tôi ở lầu, cô chính là học mà em sẽ dạy.”

Tôi hít một hơi sâu: “Em họ của Giang học trưởng, cần thuê bên ngoài sao?”

Anh nhún vai: “Cô ấy cũng là học khối xã hội.”

xong, anh dừng lại một , “Hơn nữa, tôi không dễ dạy người khác.”

“Rất tốn sức.”

Ba câu , khiến tôi không ngẩng đầu lên nổi.

còn cách xách túi vải, bước nhanh lên cầu thang.

Em họ của Giang Nghiễn là một cô rất thông minh.

cần hướng dẫn một , cô có thể hiểu rõ.

Tôi dạy cô hai tiếng, ngập ngừng một rồi : “Thật em không cần thuê , tự học là có thể giỏi rồi.”

“Vì giá tôi đưa cũng không thấp.”

cắn bút, nghiêng đầu nhìn tôi.

Đột nheo mắt cười: “Không sao mà.”

“Dù sao cũng không phải tiền của nhà em.”

Tôi sững người, định hỏi thêm.

Thì đột có tiếng gõ cửa.

Giang Nghiễn mang đĩa dưa hấu , ánh mắt lướt qua em họ.

chứa đựng lời cảnh cáo: “Học thế nào rồi?”

rụt cổ lại, giọng điệu đột ngoan ngoãn: “Rất tốt ạ.”

Giang Nghiễn đẩy đĩa dưa hấu phía tôi.

Mỉm cười: “Vậy này, phiền học muội mỗi tuần đến một lần nhé.”

rồi, anh lấy điện thoại , dường rất tùy ý nhìn tôi,

“Tiền , tôi chuyển khoản cho em nhé?”

Cảm ơn trời đất.

Vì suốt kỳ nghỉ hè tôi dạy không ít học .

Tôi đã đặc biệt tạo một tài khoản dành riêng cho việc xử lý những việc này.

tôi chấp nhận yêu cầu kết bạn.

Giang Nghiễn cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình, đầu ngón tay khẽ lướt hai lần.

suy nghĩ gì đó.

Một lát , anh ngẩng đầu lên, nụ cười thoáng lạnh: “Học muội quả là phân biệt tư rõ ràng.”

Tôi nghĩ đến Châu Kha, cũng mỉm cười lạnh nhạt: “Học trưởng quá lời rồi.”

trở trường, trời đã tối.

Tôi đi con đường ký túc xá.

Đột nhận rằng, người nào đi ngang qua tôi, đều quay lại nhìn tôi vài lần.

tôi còn thắc mắc, thì nhận được cuộc gọi từ Phan Ngọc.

“Ch/3t tiệt, An An, có người ẩn danh cậu tường tỏ tình!”

Giọng cô ấy gấp gáp, pha giận dữ.

Tôi mở liên kết cô ấy gửi.

mới phát hiện .

tường tỏ tình của diễn đàn trường, nóng nhất hiện tại:

“Thủ khoa khối tài chính năm nhất Lâm Dĩ An, sử dụng ảnh tạo bằng AI tình, tiền.”

viết rằng, tôi vốn xấu xí, học lực kém.

Dựa ảnh tạo từ AI tìm người yêu qua mạng, bắt cá nhiều tay.

tiền, người khác làm miễn phí cho mình.

Dần dần biến mình thành thủ khoa cấp ba của khối xã hội.

Trong còn kèm theo ảnh xấu nhất của tôi học lớp 12.

Và một ảnh tạo từ AI so sánh.

Lúc đó tôi bị sốt, tóc hai ngày không gội, mồ hôi dính bết da đầu.

Cả trán nổi đầy mụn.

So với hình ảnh mạo hoàn mỹ bên , sự tương phản quá lớn.

Trong phần bình luận, một số nữ đặt câu hỏi tính xác thực.

Nhưng phần lớn nam đã bắt đầu chửi rủa.

“Cô tiên xấu xí.”

“Mấy anh em bị chắc tối nay gặp ác mộng rồi.”

“Nghe cô này thi đại học có gian lận, bị Sở giáo dục điều tra rồi.”

Tôi lướt qua hàng chục bình luận.

an ủi Phan Ngọc một câu, bảo cô đừng tâm.

đó, tôi vô cảm tắt điện thoại, tiếp tục đi .

Kết quả đến tòa nhà, tôi gặp ngay Châu Kha lâu ngày không thấy.

Năm nay điểm số quá cao, dù cô ấy đạt 680 điểm cũng không đậu được Thanh Hoa.

Nhưng có lẽ vì Giang Nghiễn, cô ấy vẫn một trường ở Bắc Kinh.

“An An.”

Châu Kha mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào tạo,

“Em từ đâu vậy?”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy: “Liên quan gì đến chị?”

Nụ cười của cô ấy đông cứng lại, không thể diễn nữa.

Vẻ mặt dữ tợn cảnh cáo tôi: “Em lại đi tìm Giang Nghiễn đúng không?”

“Lâm Dĩ An, em không nhìn lại mình xem.”

“Em dùng ảnh anh ấy suốt một năm, Giang Nghiễn đã chán ghét em rồi, em dựa cái gì mà nghĩ anh ấy sẽ ý đến em?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương