Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi như trút được gánh nặng Giang Nghiễn: “Xin lỗi học trưởng, tôi rồi.”
“Nhất định lần sau sẽ gặp lại.”
đường sau huấn luyện tối.
phòng Phan Ngọc nhiên hỏi tôi: “An An, người vừa nói với cậu có là Giang Nghiễn bên Thanh không?”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Cậu cũng biết anh ấy à?”
“ trai cũng học ở Thanh , khóa với anh ấy. Đó là học bá của khoa Vật lý, người có thể giành huy chương vàng trong cuộc thi quốc tế, nhiều khôi của khoa đều đã tỏ với anh ấy.”
Cô ấy tỏ thích thú: “Anh ấy lại bắt với cậu đấy!”
“Không là bắt .”
Tôi xoa xoa dái tai, cười nhẹ: “Người khôi khoa tranh nhau tỏ , sao có thể bắt với người bình như .”
Hơn nữa, anh ấy Châu Kha từ thời cấp ba đến đại học, cuối cũng gặp nhau đỉnh cao.
Ba ngày trước, Châu Kha đăng trang cá nhân bó hồng lớn Giang Nghiễn tặng.
Dòng trạng thái: “Rất thích sự nồng nhiệt của giai đoạn mập mờ.”
Cô ấy Giang Nghiễn, chỉ một bước nữa là phá vỡ rào cản.
“Ai dám nói thủ khoa tỉnh là người bình ?”
Phan Ngọc không đồng : “Cậu rất độc lập, lại biết kiếm tiền.”
“Hơn nữa, cậu cũng không xấu, chỉ cần trang điểm một chút là sẽ rất xinh đẹp!”
Như để chứng minh quan điểm của .
Sau khi kết thúc huấn luyện, cô ấy lục tung tìm một đống đồ trang điểm.
Loay hoay mặt tôi hơn nửa tiếng.
Rồi chỉ huy một phòng : “Nhanh nhanh, lấy chiếc váy đen nhỏ của cậu đây.”
“Tối nay hai trường , làm cho An An nổi bật!”
Ngũ quan của tôi, bình không thể bình hơn.
Chỉ được cái dáng người cao gầy, khuôn mặt cũng coi như thanh tú.
Trang điểm xong, tôi bị đẩy đến trước gương, sững sờ một lúc lâu.
Phan Ngọc khoác vai tôi: “Thấy chưa, đã nói , An An, cậu siêu đẹp luôn.”
Tại .
Tôi Phan Ngọc tìm một chỗ xuống.
Tôi vừa cầm một miếng dưa hấu, chưa kịp đưa vào miệng.
Chiếc ghế trống đối diện nhiên bị kéo .
Tôi ngẩng đầu, thấy Giang Nghiễn xuống đối diện.
Ánh mắt lướt qua tôi, khóe miệng khẽ nhếch: “Thật trùng hợp.”
Miếng dưa hấu suýt rơi khỏi tay tôi.
Không xa phía sau anh, hai chàng trai hổn hển chạy đến.
“Anh Nghiễn, sao tự nhiên lại nhanh như vậy?”
“Đúng thế, có nhiều cô gái xinh đẹp, sao lại chọn ở góc khuất này——”
Hai người sang, nhiên im lặng.
Nhanh chóng xuống bên cạnh Giang Nghiễn.
Khi người đã đầy đủ, để phá tan bầu không khí ảm đạm, có người đề nghị chơi trò “thật hay thách”.
Vài lượt sau, chai rượu chỉ phía Giang Nghiễn.
Tôi cúi đầu nhai miếng dưa hấu, nghe thấy ai đó hỏi: “Hỏi sử của Giang học trưởng , người đều rất tò mò.”
Cả bàn nhiên im lặng.
Dưới ánh mắt tò mò mong đợi của người.
Giang Nghiễn từ tốn nói: “Từng bị người lừa.”
“Cảm giác không dễ chịu chút nào.”
Nói xong, anh tôi: “Đúng không, học muội?”
ánh mắt lại đồng loạt đổ dồn phía tôi.
Tôi cắn răng chịu đựng, nở một nụ cười lịch sự.
“Người bình như tôi, không thể hiểu được cảm giác của Giang học trưởng.”
“Thật vậy sao?”
Giang Nghiễn nhiên trầm xuống.
Sau đó, suốt , anh không nói thêm một lời nào.
Tôi nghĩ đến việc anh vẫn đang mập mờ với Châu Kha đến dự này, cũng thấy thật vô nghĩa.
đường , Phan Ngọc giận dữ thúc cùi chỏ tôi:
“Anh ấy vừa ám chỉ cậu đấy, sao cậu không phản ứng gì?”
Tôi nói: “Tớ không thích những người đàn ông không giữ đạo đức.”
Cô ấy sững người.
Ngây ngốc hỏi: “Không giữ đạo đức là sao?”
Tôi đang định lấy trạng thái mạng xã hội của Châu Kha cho cô ấy xem.
Thì phía sau nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của Giang Nghiễn:
“Lâm Dĩ An.”
Phan Ngọc nhảy dựng lên: “ có việc, An An, trước nhé!”
Nói xong, cô ấy chạy không ngoảnh lại.
Chỉ tôi Giang Nghiễn đứng đó.
Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, rơi xuống mặt đất tạo thành những mảng sáng tối giống như những mảnh sao.
Tôi mệt mỏi hỏi: “Giang học trưởng có việc gì không?”
“Có.”
Anh không khách sáo, “Lần trước hỏi học muội Tô Vãn Dao, học muội không biết à?”
“Không biết.”
Giang Nghiễn khẽ cười: “Thật sự không biết?”
Tôi kiên quyết gật đầu.
Khi giả làm Tô Vãn Dao, tôi không chỉ dùng ảnh giả tên giả.
thông tin cũng đều là bịa đặt.
Sợ Giang Nghiễn muốn gọi video, tôi nói với anh rằng nhà tôi quản lý nghiêm ngặt.
Ba mẹ xuyên vào kiểm tra xem tôi đang làm gì.
Thỉnh thoảng gọi điện thoại, tôi cũng cố thay đổi giọng nói, làm cho giọng nói trở nên ẻo lả, hoàn toàn với cách tôi nói bình .
Tôi nghĩ, anh chắc không nhận tôi.
Nghĩ đến đây, tôi giả vờ hỏi: “Học trưởng tìm cô ấy có việc gì? Có cần tôi hỏi thăm giúp anh không?”
“Có khả năng nào là cô ấy ở trường không…”
Tôi nói một lúc lâu, Giang Nghiễn không nói một lời nào.
Ánh mắt vẫn chăm chú tôi.
Một lát sau, anh nhiên cười: “Không có việc.”
“ là, có thù.”
Tôi trải qua một đêm đầy lo lắng sợ hãi.
Đến sáng hôm sau, Phan Ngọc gửi cho tôi một bức ảnh chụp màn hình.
Giọng điệu đầy bực bội: “An An, may cậu không để ý đến Giang Nghiễn.”
“ đã lầm anh ấy rồi!”
Tôi ngạc nhiên, mở bức ảnh cô ấy gửi.
tường tỏ của Thanh , có một tân sinh viên hỏi Giang Nghiễn có gái chưa.
Phần bình luận có người biết tiết lộ: “Không có gái, nhưng có người anh ấy thích. Nghe nói là học muội trường cấp ba, cậu không có cơ hội đâu.”