Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50NyyhS5LE
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Để điều tra rõ ràng xem ai là kẻ tung tin đồn thất thiệt về thân thế của tôi trong trường học,
Lệ Bách Xuyên lập tức cho người vào cuộc.
Kết quả vừa có, Lệ An Di hơi kinh ngạc:
“Làm sao lại là chú Lý?”
Thì ra, Tạ Trân Ni vì thấy chú Lý thường đưa đón tôi đi học nên nảy sinh nghi ngờ, muốn moi móc thông tin.
Cô ta liền bỏ tiền ra mua chuộc chú Lý để điều tra thân phận của tôi.
Chú Lý vốn chẳng ưa gì tôi, nên sau khi nhận tiền thì thêm mắm dặm muối, kể hết mọi thứ mình biết cho cô ta nghe.
Sau khi mọi chuyện được sáng tỏ,
Lệ Bách Xuyên không nói hai lời, ra lệnh đuổi việc chú Lý ngay lập tức.
Chú Lý vùng vẫy phản kháng:
“Thiếu gia, không có sự cho phép của tổng giám đốc, cậu không có quyền đuổi tôi!”
Lệ Bách Xuyên liền gọi điện trực tiếp cho cha chúng tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi nghe giọng nói của người được gọi là “cha ruột”.
Một chất giọng lạnh tanh, vô cảm như máy móc:
“Tôi đồng ý.
Nghe rõ rồi chứ?”
Cúp máy.
Lệ Bách Xuyên hỏi tôi:
“Em từng gặp Lệ Hồng Dương chưa?”
Tôi ngẩn ra — cái tên đó rất xa lạ.
“Cha chúng ta.” – Lệ An Di nhắc thêm.
Tôi lắc đầu: “Chưa từng.”
Họ cũng không tiếp tục đề cập gì thêm.
Trước khi bước chân vào nhà họ Lệ, tôi từng nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai anh em họ và cha sẽ rất tốt.
Nhưng bây giờ tôi nhận ra — họ cũng xa lạ với ông ta chẳng kém gì tôi.
…
Vài ngày sau.
Lệ An Di vừa hoàn thành mẻ bánh quy hương trà đen, đưa cho tôi ăn thử.
Tôi ngồi trên ghế sofa cạnh điện thoại, vừa nhai bánh vừa lim dim mắt, ngon quá trời.
Bỗng điện thoại bàn vang lên dồn dập.
Tôi tiện tay nhấc máy, miệng vẫn còn nhai:
“Alo, ai đấy ạ?”
“Là tôi.”
Ban đầu tôi không nhận ra giọng Lệ Hồng Dương.
May mà Lệ Bách Xuyên phản xạ nhanh, giật lấy điện thoại.
Lệ Hồng Dương chỉ nói đúng một câu:
“Tám giờ tối nay, tài xế sẽ đến đón các con tham dự một buổi tiệc quan trọng.”
Nói xong, ông ta dập máy ngay. Không hề có chút cảm xúc.
Tôi nhìn sang Lệ Bách Xuyên, rồi lại nhìn Lệ An Di.
Họ trông vẫn bình thản như thường, không hề để tâm đến thái độ lạnh nhạt của cha.
Lệ An Di vẫy tay gọi tôi:
“Đi với chị, Nhiêm Nhiêm.”
11
Trong phòng thay đồ.
Khác với mọi lần chỉ chú ý đến bản thân, hôm nay Lệ An Di phá lệ — cô ép tôi ngồi trước bàn trang điểm.
Cô cầm bút kẻ mày và bảng phấn mắt, thao tác tuy còn chút vụng về kiểu tiểu thư nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
“Ngẩng đầu lên.”
“Nhắm mắt.”
“Chậc… đừng có nhúc nhích.”
Vừa lẩm bẩm, cô vừa chăm chú vẽ lên mặt tôi.
Qua gương, tôi thấy đôi môi cô hơi mím lại, ánh mắt tập trung.
Dáng vẻ này khiến tim tôi mềm ra một chút.
Lúc nhỏ, tôi hay thấy mẹ ngồi trước gương trang điểm.
Tôi thường kéo tay bà, nũng nịu:
“Mẹ ơi, mẹ vẽ cho con với.”
Lúc ấy bà sẽ xoa đầu tôi, dịu dàng bảo:
“Nhiêm Nhiêm ngoan, đợi lớn mẹ sẽ dạy con trang điểm.”
Chỉ tiếc…
Tôi lớn lên thật rồi, nhưng bà chưa từng dạy tôi.
Bà suốt ngày giam mình trong phòng, nước mắt giàn giụa, chỉ lặp đi lặp lại một câu:
“Nhiêm Nhiêm, con nói xem… ông ấy có quay về đón mẹ con mình không? Ông ấy từng hứa, sẽ không quên mẹ…”
Tôi chớp mắt, gạt hết ký ức không vui ra khỏi đầu.
Lệ An Di hỏi:
“Kiểu trang điểm này em thích không? Nếu không thích, chị đổi cái khác cho.”
“Thích lắm! Đẹp lắm luôn, không cần đổi đâu, cảm…”
Tôi vừa mở miệng, câu “cảm ơn chị” còn chưa kịp nói xong.
Thì Lệ Bách Xuyên – đang mặc sẵn vest đứng tựa cửa – bật cười:
“Em là người máy à, Nhiêm Nhiêm?”
Anh ta lắc lắc chìa khoá xe:
“Hở chút là ‘cảm ơn, cảm ơn’.”
Thôi xong…
Tôi lập tức không biết nên nói gì tiếp.
Lệ An Di chỉnh đầu tôi thẳng lại:
“Không được nói chuyện, làm chị mất tập trung.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng:
“Dạ.”
Mãi sau, cuối cùng cô cũng tha cho tôi, đưa tôi chiếc gương.
Tôi soi vào, khó tin nhìn gương mặt mình — đẹp không ngờ.
Tôi mỉm cười.
Lệ An Di vỗ vai tôi, bảo Lệ Bách Xuyên:
“Mau hành lễ chào công chúa đi.”
Tất nhiên anh ấy không làm thế.
Nhưng anh bước lại gần, tự nhiên cúi xuống, giúp tôi chỉnh lại tà váy đang chạm đất.
“Đi thôi. Sắp trễ rồi.”
Trên xe.
Tôi không nhịn được hỏi:
“Anh chị có biết buổi tiệc tối nay là vì chuyện gì không?”
Lệ Bách Xuyên vừa chỉnh tay áo vừa đáp hờ hững:
“Ông già mà trịnh trọng thế này, tám phần là muốn công bố thân phận thật của em.”
Anh nhìn tôi qua gương chiếu hậu:
“Dù sao thì… nhị tiểu thư của nhà họ Lệ cũng không thể giấu mãi được.”
Lệ An Di đặt son xuống, gật đầu đồng tình.
Nhưng tôi thì lại cảm thấy… mọi chuyện không đơn giản vậy.
Tôi mơ hồ đoán được — ông ta sẽ không bỏ công sức vì một đứa như tôi.
Và quả nhiên, tôi đoán đúng.
Bề ngoài, đây là buổi tiệc đón tôi quay về nhà họ Lệ.
Nhưng khi chúng tôi nhìn thấy người đàn ông và người phụ nữ quý phái lạ mặt đang đứng cạnh Lệ Hồng Dương, ánh mắt họ đầy soi mói đánh giá Lệ An Di…
Tất cả mọi người đều hiểu.
Bản chất thật sự của buổi tiệc hôm nay —
Chỉ là một cuộc giao dịch được ngụy trang bằng cái cớ “đón con gái về nhà”.
12
Lệ Hồng Dương cười niềm nở, nhiệt tình giới thiệu Lệ An Di với vợ chồng nhà họ Chu.
Giọng điệu ông ta như đang tiếp thị món hàng cao cấp:
“Con bé An Di từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại có tài năng nghệ thuật xuất chúng. Nếu sánh đôi cùng lệnh lang, quả đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp!”
Ánh mắt vợ chồng họ Chu đầy soi mói, như đang đánh giá một món đồ trưng bày.
Lệ An Di rõ ràng không thoải mái.
Tôi giả vờ như ngốc nghếch, đứng chắn trước mặt cô ấy, xoay tới xoay lui, nhất quyết không để họ tiếp tục đánh giá cô.
Lệ Hồng Dương cau mày, có lẽ không hài lòng,
nhưng ông ta không phát tác, vì ông ta còn việc quan trọng hơn.
Ông ra hiệu cho trợ lý:
“Đúng rồi, Chủ tịch Chu, phu nhân Chu, biết hai vị yêu thích nghệ thuật, tôi đã đặc biệt chuẩn bị bức tranh này để hai vị thưởng lãm, coi như chút tấm lòng.”
Trợ lý lập tức cung kính dâng lên một chiếc hộp tranh đã chuẩn bị sẵn.
Bên trong là một bức tranh sơn dầu, tông màu ấm, nét vẽ tinh tế.
Trong tranh là cánh đồng cúc giữa ánh nắng xuân, một bé gái mặc váy trắng nằm thư thả trên bãi cỏ.
Ngũ quan của cô bé đó… chính là Lệ An Di lúc nhỏ.
Sắc mặt Lệ An Di tái nhợt.
Cô gần như hét lên, nhào đến giật lại bức tranh từ tay trợ lý.
“Không được! Bức này không thể tặng người khác!”
Cô siết chặt bức tranh vào ngực, toàn thân run rẩy dữ dội.
Đôi mắt đỏ hoe như đang nhấn chìm trong đau đớn và phẫn uất không thể diễn tả.
Tôi chưa từng thấy cô ấy thất thố như vậy — như thể bức tranh ấy là thứ cứu mạng cuối cùng của cô.
Nụ cười trên mặt Lệ Hồng Dương cứng đờ, rồi chuyển thành u ám.
“Lệ An Di! Con làm cái gì vậy? Phát điên rồi à? Mau trả bức tranh lại cho chủ tịch Chu!”
“Bố!”
Lệ Bách Xuyên lập tức bước tới, chắn trước mặt chúng tôi.
Sắc mặt anh cũng khó coi, giọng nói vì nén giận mà run rẩy:
“Không thể tặng! Đây là thứ duy nhất mẹ để lại cho An Di…”
“Bốp!”
Một cái tát vang dội giáng thẳng lên mặt Lệ Bách Xuyên.
Lực mạnh đến mức đầu anh lệch hẳn sang một bên, dấu tay in rõ trên gương mặt trắng trẻo.
Lệ Hồng Dương giận dữ gầm lên:
“Lệ Bách Xuyên! Tao làm việc, không đến lượt mày chỉ trỏ! Vô phép!”
Ông ta hít sâu, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, quay sang vợ chồng họ Chu đã lộ vẻ khó chịu:
“Xin lỗi, Chủ tịch Chu, phu nhân Chu, con trai tôi hỗn láo, con gái thì bướng bỉnh, làm hai vị chê cười rồi.”
Sau đó ông ta quát:
“Lệ An Di! Còn không mau xin lỗi chú Chu thím Chu! Mau đưa bức tranh ra!”
Lệ An Di cắn chặt môi dưới, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố chấp không để rơi xuống.
“Không đời nào.”
Cô càng ôm chặt bức tranh, các đốt ngón tay trắng bệch vì siết quá chặt.
Vợ chồng họ Chu nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy chán ghét.
Phu nhân Chu lạnh lùng lên tiếng:
“Xem ra thiên kim nhà anh có vẻ không hài lòng với nhà chúng tôi, chuyện hôn sự này… e là cần suy nghĩ lại rồi.”
Nói xong, họ quay người bỏ đi không chút lưu luyến.
Sắc mặt Lệ Hồng Dương tối sầm như sắp nhỏ ra nước.
Ánh mắt ông ta, lần đầu tiên dừng lại trên người tôi.
“Thời Nhiêm Nhiêm, biểu hiện của con… khiến ta rất thất vọng.”
13
Bữa tiệc kết thúc trong sự hỗn loạn.
Tôi và Lệ Bách Xuyên bị bảo vệ của Lệ Hồng Dương thô bạo nhét vào xe,
đưa về giam lỏng trong một căn kho cũ sâu trong khu nhà tổ nhà họ Lệ.
Không cửa sổ, không ánh sáng. Lạnh lẽo, ẩm mốc, mùi mốc meo xộc thẳng vào mũi.
Tôi đã quen với kiểu môi trường này từ bé.
Chỉ sợ Lệ Bách Xuyên không chịu nổi.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là — anh ấy rất bình tĩnh.
Anh ngồi thản nhiên trong góc, mặt không biểu cảm.
Tôi ngồi xuống cạnh anh, giọng nói vang lên giữa không gian yên ắng nghe càng rõ ràng:
“Chị… bị bắt đi riêng rồi. Liệu có chuyện gì không?”
Trong bóng tối.
Lệ Bách Xuyên thở dài.
Tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng cảm nhận được trong ánh mắt anh là nặng trĩu tuyệt vọng.
Anh im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh sẽ không trả lời.
Cuối cùng, giọng nói khàn khàn, như rút ra từ kẽ răng:
“Chuyện gì ư? Thì cũng chỉ là một lần ‘thuần hóa’ nữa thôi.”
Anh cười khẽ, tiếng cười khô khốc, lạnh như băng đá, đầy tự giễu và căm hận:
“Từ nhỏ đến lớn, tôi và An Di đã quen rồi.”
“Ông ta không cần con cái biết hiếu thuận, ông ta chỉ cần những ‘tác phẩm hoàn hảo’ biết nghe lời.”
“An Di thích vẽ? Được thôi, nhưng phải là tranh có thể đoạt giải, làm đẹp mặt ông ta.”
“Nên khi biết tôi mê lập trình game, ông ta nổi trận lôi đình, chửi tôi là vô dụng, chỉ biết chơi bời, là nỗi nhục của nhà họ Lệ.”
Anh dừng lại, trong giọng nói bắt đầu vang lên sát khí lạnh thấu xương:
“An Di từng vì lén vẽ truyện tranh mà bị nhốt trong phòng vẽ suốt ba ngày ba đêm.”
“Còn bản demo trò chơi đầu tiên tôi làm, bị ông ta xóa sạch ổ cứng ngay trước mặt, rồi đập nát máy tính.”
“Em biết tại sao tôi cứ cố chấp làm game không? Vì tôi muốn phát triển một trò chơi thực tế ảo.”
“Như vậy, tôi và An Di… có thể một lần nữa được gặp lại mẹ.”
“…Chúng tôi thật sự… rất hận ông ta.”
Tim tôi như bị ai bóp nghẹt, dần dần chìm vào đáy sâu của một vực thẳm lạnh giá.
Thì ra, đằng sau vẻ ngoài sáng chói, cao cao tại thượng của hai anh em ấy — lại là những vết thương rướm máu và xiềng xích vô hình đến thế.