Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Tay của run bần bật, nước mắt làm nhòe nét mực trên trang giấy.
Anh ấy chưa từng , trong cuộc hôn nhân mà anh cho là “miễn cưỡng”, tôi đã yêu anh bằng tất cả sự và sâu sắc của mình.
Cố Dao nhẹ nhàng khép cuốn nhật ký lại, ở trang cuối cùng vẫn còn một dòng chữ :
“Mong anh toại nguyện, cùng tình yêu thật sự hết quãng đời còn lại.”
Đêm đó, hai người họ lẽ ngồi hai bên giường, chẳng ai lời nào. Ánh trăng kéo dài sự im ấy ra mãi…
Tôi lơ lửng phía trên, không vì sao họ không có chút hạnh phúc nào khi đoàn tụ.
Khi trời vừa rạng, Cố Dao khẽ thở dài, mở tủ lấy vali.
Âm thanh bánh xe kéo sàn khiến trong cơn mơ màng giật mình tỉnh dậy. Anh ngẩng đầu, mắt đầy tia máu:
“Dao Dao… đến cả em… cũng muốn rời sao?”
Tay Cố Dao khựng lại một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“ … giữa chúng ta không cách nhau mười năm, mà còn là một người phụ nữ đã dùng cả mạng để thành toàn. Cô ấy là một người rất tốt. Chúng ta… đã sai rồi.”
Bên ngoài, tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên tầng mây.
Cố Dao nhẹ nhàng đặt chìa khóa tủ đầu giường, bên cạnh cuốn nhật ký phát hiện ngày hôm .
“Phần đời còn lại, cả em và anh… đều sẽ không hạnh phúc.
Và… suốt thời gian , trong mỗi giấc mơ của anh, anh đều gọi tên Giang Dao.
Anh đã yêu cô ấy lâu rồi… là anh chưa từng nhận ra.”
bị sét đánh, đứng chôn tại chỗ.
Những tháng ngày trống rỗng, những đêm tỉnh dậy thấy gối ướt đẫm nước mắt, những cơn đau tim bất ngờ…
Tất cả… giờ đã có lời giải.
Anh nhìn bức ảnh gia đình treo trên tường, nơi Giang Dao đang ôm Niên Niên, nụ cười dịu dàng ánh nắng.
Không bao giờ, bóng dáng bận rộn trong bếp ấy đã vào từng nếp gấp của đời anh.
“Thì ra là thế…”
Giọng anh vỡ vụn, tay run rẩy chạm khung kính — phản chiếu lại gương mặt đẫm nước mắt.
“Dẫn Niên Niên đến gặp cô ấy .”
Cố Dao ôm anh lần cuối — người đàn ông mà cô đã yêu suốt nửa đời người:
“Hãy cho con … nó đã yêu nó đến nhường nào.”
14
ôm hũ tro cốt màu trắng, tiễn tôi về bên cha trong làn tuyết đầu đông.
Chữ “Vợ yêu” trên mộ là do chính tay anh viết, đến nét cuối lại vô tình làm đứt tay trỏ.
Giọt máu đỏ sẫm rơi vào phiến đá xanh, giống hệt những vết máu rịn ra mười năm trước, khi anh bới từng mảnh đổ nát tìm Cố Dao.
khi tưởng niệm, anh đặt bên cạnh chỗ tôi, để dành một ô trống — chỗ anh chọn cho mình. Trên vỏn vẹn năm chữ:
“ của Niên Niên.”
Con gái kiễng chân, bàn tay vuốt mặt lạnh toát:
“ ơi… mấy cục đá vuông vuông này là gì vậy?”
Anh ngồi xuống ôm chặt lấy con:
“Là nơi khi biến thành một ngôi sao…”
Ngoại truyện
Khi anh mở cửa bước vào, căn nhà vẫn còn đầy dấu vết của Giang Dao.
dép lê để ngay ngắn nơi cửa ra vào, mang dáng vẻ mỏi mệt mỗi ca trực.
Tủ thuốc xếp ngăn nắp, từng lọ dán nhãn bằng nét chữ nguệch ngoạc quen thuộc.
Cả chậu trầu bà khô héo trên ban công… vẫn còn dấu vết cắt tỉa của cô.
đau đớn nhất… là căn phòng của con gái.
Khi Niên Niên ôm áo len đan, ngước hỏi “ bao giờ về vậy ?”, anh rốt cuộc không chịu nổi, quỳ sụp xuống bên giường , khóc đến vỡ gan vỡ ruột.
Tủ quần áo con sắp xếp theo mùa.
Trên bàn là thiệp sinh nhật viết đến tuổi mười sáu.
Bên đầu giường là cuốn truyện cổ tích… mở dở dang.
Từng chi tiết ấy nhắc nhở anh rằng — người phụ nữ ấy, người đã yêu anh suốt mười năm trong im , đã đổ hết tất cả sự dịu dàng vào từng kẽ thời gian.
Cô ấy rồi.
Mang theo tình yêu mà anh chưa từng kịp thành lời… mãi mãi biến trong mùa đông năm đó.
Lúc này anh mới — cái giá của sự chậm không phải là lỡ một khoảnh …
Mà là lỡ cả một đời.
Giang Dao từng anh là một cục đá không bao giờ sưởi ấm , chậm chạp và cố chấp.
người chậm mới là đáng thương nhất.
Vì quên một người có thể nửa đời.
Mà yêu một người… thì phải cả đời.
Lật lại cuốn nhật ký lần nữa, ký ức thủy triều ùa về.
Thì ra cô gái ngốc ấy đã cùng anh bới đống đổ nát năm xưa, rồi lẽ dùng cả cuộc đời để vá lành những vết nứt trong tim anh.
Vậy mà anh lại không hề … cô ấy luôn đứng ở phía , chờ anh quay đầu.
Năm này năm khác, cô ấy thấy anh mân mê kẹp tóc, thấy anh đắm chìm trong những bức ảnh cũ, thấy anh hạnh phúc khi Cố Dao trở về…
khi rồi, anh mới nhận ra:
Anh đã quen với hơi ấm những ngón tay cô, quen với giọng nhẹ, quen cả ly sữa ấm cô để bên bàn mỗi đêm thức khuya.
Anh quen đến mức… tưởng đó là một phần của cuộc , chứ không phải… tình yêu.
Bây giờ anh cuối cùng cũng trái tim mình.
… cũng đã vĩnh viễn không còn cơ hội để một câu:
“Dao Dao, thật ra… anh đã yêu em lâu lắm rồi.”
15
Đông xuân đến, lại là một mùa thi đại nữa.
khi đưa Niên Niên vào phòng thi, tôi thường lệ đến nghĩa trang.
Trước mộ đã có sẵn một bó cúc Lisianthus tươi mới — Cố Dao đã ghé .
“Dao Dao à… hôm nay Niên Niên thi đại rồi. Con buộc tóc đuôi ngựa giống hệt em hồi trẻ.”
“Bao năm nay, con tôi nương tựa nhau. Cố Dao tốt, cô ấy cưới một giảng viên đại , giờ con trai cũng tiểu rồi.
Mỗi lần viết thư cho tôi, cô ấy đều bảo tôi nên buông, bảo em không muốn thấy tôi mãi trong thế này.”
“ em không Dao Dao… có những sợi dây, một khi đã thắt lại thì là suốt đời.
Anh không cầu quên nữa, vì tên em đã vào tận xương tủy anh rồi… không quên nổi.”
“Quỹ ủy thác, hợp đồng bảo hiểm, cả những áo len đan dở em để lại… tất cả đều đang bảo vệ con .
Nhiều lúc anh thấy… ghen tỵ.
Vì con gái mình có một tình yêu trọn vẹn đến thế em.”
Gió xuân lướt , thổi tung những bông bồ công anh trắng xóa trước mộ.
Tôi tựa người vào phiến đá lạnh buốt, lẽ hình dung lại nét mặt em, nụ cười của em…
Kiếp … để anh tìm thấy em trước, không Dao Dao?