Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tôi mừng thầm trong lòng, liệu mẹ nhớ tôi đặc biệt quay về tổ chức cho tôi chăng?

Mẹ nhìn tôi bát mì trường thọ trên bàn, nhíu mày sâu: “ con à?”

Em trai kéo tay mẹ: “Mẹ ơi, con đói, con muốn ăn trứng chiên.” mẹ không ý đến em trai, ánh mẹ dán chặt vào tôi.

Tôi gật đầu, ý là đúng là tôi, lòng thầm hy vọng mẹ mua quà cho mình không. tôi tự nhủ, trong trí nhớ của tôi, mẹ chưa bao giờ trở về chỉ chúc mừng tôi.

Đột nhiên, mẹ bước nhanh tới, tá//t tôi một cái thật mạnh, khóc lóc om sòm: “Tao biết , tao biết ngay mày là kẻ xui xẻo! Tại mày không ch//ết đi chứ?”

Tôi bị cái tá//t bất ngờ choáng váng, mặt sưng lên ngay lập tức.

Lúc đó bà từ bên ngoài bước vào, thấy tôi bị đá//nh liền chạy đến ôm tôi vào lòng: “ đá//nh con bé vô cớ vậy? mười hai tuổi của Thanh Thanh ! Nếu cô phát điên, ra ngoài điên.”

Mẹ tôi khóc cười, ngồi bệt xuống đất, chỉ tay vào tôi: “Con nhỏ này hại tôi, mẹ à!”

“Tôi suýt nữa trả đủ tiền mua , vậy Hạ Húc đố//t ch//áy cả chỗ đỗ xe điện của ta!”

“Tôi mất hơn hai mươi vạn đồng tiền, tất cả số tiền tôi tích góp suốt tám năm qua đều không còn. Còn khu chung cư không cho tôi mang Hạ Húc theo ở nữa, họ đu//ổi tôi phải về ngay trong đêm.”

Mẹ nhìn tôi với ánh đẫm lệ: “Mày là cái thứ tai họa gì vậy, trước thì nguy//ền rủa ch//ết ba mày, giờ thì đến lượt tao em mày. Tại mày không ch//ết đi? Tao xin mày, ch//ết đi được không?”

Tôi bị những lời m//ắng mỏ tuyệt vọng của mẹ sững sờ, nước không ngừng trào ra khỏi khóe .

Tôi không hiểu, rõ ràng theo mẹ thì chính em trai tôi đốt cháy mái che xe của khác, tại là lỗi của tôi?

đẩy tôi một cái: “Thanh Nhĩ, con dẫn em trai đi ngủ trước đi. chuyện với mẹ con.”

Tôi gật đầu, định nắm tay Hứa Húc.

mẹ tôi hét lên giận dữ: “Con trời đánh, đừng chạm vào con trai tao!”

Nếu là ngoài thế với tôi, bà sẽ chống nạnh mắng ba trăm lượt, khiến ta quỳ lạy xin tha.

lần này là mẹ tôi , bà không biết phải .

Tôi nằm trên giường, nước tuôn trào, cả đêm không ngủ được, đôi sưng lên hai quả óc chó.

Đêm đã khuya, bà mới nằm xuống bên cạnh tôi, thở dài ôm tôi vào lòng: “Thanh Nhĩ, đừng trách mẹ con, mấy năm qua bà ấy không dễ dàng gì.”

sau, tôi vẫn đánh răng, rửa mặt đi học bình thường. Tôi coi mẹ không tồn tại. Bao nhiêu năm qua, bà chưa bao giờ quan tâm tôi, ngược còn gọi tôi là “con trời đánh.”

thì ? Dù tôi chỉ cần bà , tôi không cần nhận mẹ này, bà không xứng mẹ tôi.

Mấy ngày trở làng, mẹ tôi bận rộn lo cho việc chuyển trường của Hứa Húc dẫn em trai đi thăm hết họ hàng gần xa.

Hứa Húc, năm tám tuổi, được mẹ nuôi nấng thành đứa trẻ bướng bỉnh, ích kỷ. luôn cho rằng mình là đứa trẻ thành phố, lúc nào tỏ ra hơn , coi thường trẻ con trong làng.

ấy, ngồi dưới gốc cây, cầm món đồ khoe khoang: “Đây là tàu hỏa mẹ tao nhờ từ nước ngoài mang về, quý lắm đấy.”

bấm vào đầu Thomas, tàu hỏa kêu “tít tít,” tự chạy trên mặt đất.

Cháu trai bà Lý, tên Anh Hào, thèm nhỏ dãi: “Hứa Húc, mày chán cho tao với.”

Hứa Húc khinh khỉnh liếc : “Biến, đồ quê. Mày bẩn đồ của tao, tao không cho mày đâu. Đi lấy đất đi.”

Anh Hào trừng lườm : “Tao là quê, ít ra tao không chị hại cha mẹ.”

xong, Anh Hào hát nhảy quanh Hứa Húc: “Chị của Hứa Húc là con , em trai của con là Hứa Húc, Hứa Húc cầm tàu hỏa, là em trai của con .”

Hứa Húc tức điên lên, nhặt hòn đá dưới đất ném thẳng vào đầu Anh Hào, ném hét: “Chị mày mới là con ! Tao không chị, mẹ tao bảo đó là con quỷ đòi nợ, sớm muộn gì phải !”

“Tao đập c.h.ế.t mày, đồ con hoang quê!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương