Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Rồi bà ta quay sang bố chồng tôi:
“Ông Tống, ông cứ mặc kệ nó thế à?”
Bố chồng tôi cũng cuống , giơ tay định tôi.
“Chước Chước!”
“Vợ!”
Mẹ chồng tôi và Tống Trăn đồng thanh hô.
Tôi dễ dàng bắt cổ tay ông ta kéo về phía rồi dùng chính bàn tay ấy thật mạnh một cái bà Lâm.
“Chát!”
Tiếng vang vọng trong căn phòng, rõ ràng, vang vọng.
Nghe đã tai làm sao.
6
“ đánh tôi? Tống Chí Hằng, ông đánh tôi!” Bà Lâm ôm , ánh mắt bố chồng tôi đầy ẩn ý.
Ánh mắt và thái độ của bà ta rõ ràng mức ai cũng có thể nhận giữa hai chắc chắn có gì đó.
“Tố Trân, tôi không cố ý…” Bố chồng tôi vội giải thích sau đó ông ta căm hận tôi:
“Tất là tại con ranh phá hoại . Tống Trăn, mày nó ngay tao!”
“Xí! Già rồi còn không biết xấu hổ. Đòi vợ á? Thanh sụp đổ lâu rồi. Đường đường là một lãnh đạo, chậc chậc, quy tắc đạo đức của Đảng ông quên sạch rồi hả?”
là bố chồng, ngay bố ruột tôi mà không sống tử tế thì tôi cũng táng luôn chẳng ngán.
“Đồ vô hạ đẳng!”
“Thứ sống lâu phí đất!”
Ông ta chửi tôi thì tôi cũng không ngại đáp trả.
Bố chồng giơ tay định đánh, tôi dễ dàng chộp chặt cổ tay ông ta, rồi dùng chính cái móng chó ấy mạnh ông ta.
“Chát!”
Hai cái , đều từ tay ông ta .
Một bà Lâm, một ông ta.
Tiếng vang vọng mới dễ chịu làm sao.
Ông ta mất , lùi vài , trông như muốn ngất xỉu.
Ông ta chỉ tay hai cô con :
“Tụi bây, tụi bây đánh c.h.ế.t nó tao!”
Hai của Tống Trăn vẫn còn rén trận đòn trước lắm nên giờ chẳng tiến .
Ông ta đe dọa:
“Không nghe lời tao thì mong được xu nào!”
Chiêu đúng là bắt thóp hai bà chồng ngốc nghếch kia.
Họ miễn cưỡng xắn tay áo, về phía tôi.
Mẹ chồng tôi lập tức đứng chắn trước , muốn bảo vệ tôi.
Tôi đẩy bà ấy vòng tay Tống Trăn:
“Bảo vệ mẹ đi.”
Hai kẻ thua cuộc , chuyện muỗi.
Tống Trăn sức gật đầu, kéo mẹ lùi vài xong còn không quên cổ vũ:
“Vợ ơi, cố !”
Đậu má, nếu không phải không hợp hoàn cảnh thì tôi đã giơ ngón cái tán thưởng , hô to ‘trâu bò’ rồi.
Tôi và hai của Tống Trăn lao nhau.
Tất nhiên, kết quả vẫn là tôi áp đảo hoàn toàn.
Tiếng kêu la thảm thiết vang không ngớt:
“ đánh nữa! đánh nữa! Tôi nhận thua!”
Haiz, hai bà đúng là đã yếu còn thích gió, còn đầu hàng với tốc độ ánh sáng.
Tôi vẫn coi trọng tinh thần thượng võ lắm, họ nhận thua là tôi dừng tay.
sang một bên, tôi nhổ nước bọt .
Vừa rồi đánh hăng quá, cắn trúng má trong.
“Vợ!” Tống Trăn lập tức chạy đỡ cánh tay tôi, lo lắng hỏi: “Em thương à?”
“Đi tôi chai nước.”
Đánh nhau cũng là một công việc tiêu tốn thể lực.
Mẹ chồng tôi còn nhanh nhẹn hơn Tống Trăn, vội mở nắp chai nước đưa tôi.
Bà ấy tôi đầy lo lắng:
“Chước Chước, con uống từ từ thôi. Hay là lát nữa chúng ta đi bệnh viện kiểm tra nhé.”
“Mẹ, con không sao đâu.”
có chuyện là hai cô con của bà ấy và bố chồng tôi kia kìa.
bà Lâm đang đứng ở cửa, sững sờ như sắp ngất nữa.
Bà ta lắp bắp mãi không nên lời sau đó loạng choạng chạy. Dáng chật vật trông vô cùng buồn cười.
Bố chồng tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không đuổi theo.
Trong náo loạn thế nào cũng được nhưng để tai ngoài thì thành trò cười mất. Chớ kể chuyện ông ta không giữ đạo đức, quấy rối phụ nữ lan thì e là cái ghế đang ngồi cũng sụp đổ luôn.
“Ông, ông…”
Mẹ chồng tôi đột nhiên đứng dậy:
“Tống Chí Hằng, ngày mai đi ly hôn. tôi phải hai căn, tiền tiết kiệm tôi một trăm vạn.”
“Nếu ông không ly hôn thì tôi sẽ cơ quan ông, gặp lãnh đạo để tố giác hết những hành vi thiếu đạo đức của ông suốt những năm qua. Tôi đảm bảo sẽ không sót bất cứ chuyện gì!”
7
Bố chồng Tống Trăn giơ tay định đánh mẹ chồng tôi.
Tôi lập tức đá mạnh bụng ông ta, khiến ông ta ngã phịch xuống ghế, đau đớn kêu gào thảm thiết.
“Tôi đã rồi, nếu ông còn động mẹ tôi thêm một lần nữa thì tôi tuyệt đối không nương tay.”
“Ôi, ôi trời ơi…”
“Bố! Bố! Bố không sao chứ?”
Mẹ chồng ông ta một cái, sau đó kéo tay tôi:
“Chước Chước, chúng ta chấp với loại . Mẹ đi thu dọn đồ đạc đây.”
bóng lưng mẹ chồng đột nhiên như sụp xuống, tôi đỡ bà ấy:
“Mẹ, để con giúp mẹ.”
“Ừ, ừ.”
Bà ấy quay đầu lau nước mắt.
Tôi nghĩ, trong , có lẽ tôi là đầu tiên thật lòng đối xử tốt và sẵn sàng đứng bảo vệ bà ấy.
Tống Trăn từ nhỏ đã bố quản lý rất nghiêm dẫn bây giờ thật lòng luôn sợ bố.
ấy biết hoàn cảnh của mẹ nhưng không hó hé nửa lời.
Hai của thì khỏi phải , gọi là nuôi ong tay áo còn làm ô uế danh tiếng của loài ong.
Thậm chí còn thua loài chó, lợn… À, thế cũng thành sỉ nhục chó với lợn.
Tóm chẳng những không bảo vệ mẹ mà còn hùa theo bắt nạt bà ấy.
Mẹ chồng tôi có rất ít tư trang chứ đồ có giá trị.
cái va li không đầy nổi của bà mà tôi không khỏi thổn thức.
Quá nửa đời , bà sống có ý nghĩa gì?
Làm lụng vất vả như trâu như ngựa, khinh thường, ghét , đánh đập, phản bội…
“Mẹ.”
“Chước Chước à, mẹ không sao đâu, con lo.”
Bà còn an ủi ngược tôi.
“Chước Chước, con học hành nhiều, con soạn giúp mẹ một bản thỏa thuận ly hôn đi. Mẹ chỉ tin con thôi.”
Trong , bà ấy thậm chí không tin con trai .
Tôi không rõ cái gia đình có bao nhiêu tiền.
Có bốn căn thì mỗi hai căn, bà ấy một trăm vạn thì tôi viết một trăm vạn.
Thêm một xu đây cũng không thèm.