Tôi đẩy cửa bước vào.
Nút áo sơ mi trắng của Trần Dự cài lệch một khuy.
Trên ghế cuối giường, vắt một chiếc váy dây sequin màu đỏ rượu – rõ ràng không phải của tôi.
Tiếng nước ào ào vọng ra từ phòng tắm.
Tôi thậm chí không buồn nhìn vào trong, chỉ chăm chăm dõi theo khuôn mặt Trần Dự – mặt anh ta tái mét trong tích tắc như bị rút sạch máu.
“Giải thích đi?”
Lưng tôi tựa vào khung cửa lạnh toát, giọng nói có chút lạc đi.
“Vãn Vãn, em nghe anh nói đã…” Anh ta cuống lên, định nắm lấy tay tôi.
Tôi lùi lại một bước, tránh né.
“Không nghe cũng được.” Tôi ngắt lời, móc điện thoại ra, giơ lên chụp về phía chiếc giường bừa bộn sau lưng anh ta, tách một tiếng.
Đèn flash chớp sáng đến chói mắt.
“Em làm cái gì vậy!” Giọng Trần Dự vỡ hẳn ra vì sốc.
“Lưu lại làm kỷ niệm.”
Tôi cúi đầu kiểm tra ảnh chụp – rõ đến từng chi tiết.
Trên gối, có hai sợi tóc dài, khác màu, rối vào nhau.
Tiếng nước trong phòng tắm ngưng lại.
Cánh cửa kính mờ được kéo hé ra một khe nhỏ, một gương mặt trẻ măng ướt nước ló ra, rụt rè lên tiếng:
“Anh Dự…”
Tôi nhận ra cô ta.
Thực tập sinh mà Trần Dự dẫn dắt, mới tốt nghiệp, ánh mắt nhìn anh ta cứ như nhìn thần thánh.
“Mặc đồ vào rồi hãy ra.”
Giọng tôi bình thản như đang nói chuyện thời tiết.
“Dù sao, tôi vẫn còn chưa đi.”
Sắc mặt cô gái trắng bệch, vội vàng rụt đầu lại, rầm một tiếng đóng cửa.
Mồ hôi rịn đầy trán Trần Dự.
“Vãn Vãn… là anh uống say, nhất thời hồ đồ…”
“Hồ đồ đến mức dắt người về căn nhà chúng ta đang thuê?”
Tôi ngước lên nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên, giọng lạnh tanh:
“Còn dùng luôn cả bộ ga trải giường tôi mua?”
Căn hộ nhỏ này, tôi bỏ tiền ra hơn phân nửa để thanh toán tiền cọc.
Khi ấy, Trần Dự ôm tôi, thì thầm: “Vãn Vãn, đây là tổ ấm của chúng ta.”
Bây giờ, cái gọi là “tổ ấm” đó lại phảng phất mùi nước hoa của một người phụ nữ khác.
“Anh… anh sai rồi, thật sự sai rồi!”
Trần Dự giọng nghẹn ngào như sắp khóc.
“Chỉ lần này thôi! Em tha thứ cho anh nhé, mình cưới nhau đi, được không?”
Cưới à?
Một cơn buồn nôn cuộn trào trong dạ dày tôi.
Yêu nhau ba năm, anh ta đã nhắc đến chuyện kết hôn vô số lần.
Mỗi lần đều là: đợi anh lên chức, đợi anh tiết kiệm đủ, đợi mẹ anh gật đầu…
Thì ra, là đợi đến lúc này.
“Trần Dự.”
Tôi nhìn anh ta như đang nhìn một người xa lạ.
“Chúng ta – kết thúc rồi.”